MONG TỪNG NGÀY CHO ĐẾN GIÁNG SINH

MONG TỪNG NGÀY CHO ĐẾN GIÁNG SINH

Một mùa Giáng sinh nữa lại về, Sài Gòn mấy hôm nay trời trở lạnh, những cung đường thay sắc áo rực rỡ dưới muôn ngàn ánh đèn lung linh huyền ảo. Đâu đó lúc chiều tà tiếng chuông nhà thờ trong xóm Đạo ngân vang điểm từng hồi chậm rãi, rung rung trong làn sương mỏng gợi ta nhớ bao kỉ niệm của những mùa Giáng sinh trong ký ức son trẻ.

Đó là những mâm cơm gia đình sum vầy bên nhau, chuyện trò rôm rả; là những chiếc áo Noel đỏ rực ai đó hóa thân thành ông già Tuyết của xứ sở băng giá, yên ả mỉm cười mang theo túi quà khệ nệ bước vào trong từng giấc mơ của bọn trẻ. 

Cô nhớ như in nhà cô cách nhà anh một hàng rào bông dâm bụt, mỗi mùa Giáng sinh đến cả hai thường lén ra phía sau nhà thờ để được nhìn ngắm thứ ánh sáng diệu kỳ lấp lánh như những vì sao trong các hang động nhỏ hẹp, kể nhau nghe những câu chuyện về Chúa giáng trần, rồi ngẩn ngơ giữa tiếng đồng ca réo rắt ngân vang. Nhìn những phần quà được đặt ngăn nắp trên kệ, cô ước gì cũng được ông già Noel tặng cho một cái.

Cả anh và cô cứ thế chập chững bước vào đời bằng thứ hạnh phúc đơn sơ, bình dị ấy; cùng nhau đợi chờ Giáng sinh đến để được xin mẹ đi ngắm đèn, nghe chuông giáo đường vang vọng. Trong lúc nó ngây ngất ngắm nhìn người qua kẻ lại, anh đặt vào tay nó một tấm thiệp có cây thông tô màu xanh đỏ, anh chúc nó có một mùa Giáng sinh trọn vẹn an lành.

Vậy mà không lâu sau, anh bỏ cô đi biền biệt, nghe nói anh đi định cư bên Mỹ nên những mùa Giáng sinh sau cô cũng chẳng còn ai để mong đợi, để đi ngắm sao trời và nghe gió lùa vào mái tóc. Từ đó đến nay, cô đã bỏ Giáng sinh vào một góc trái tim, chẳng màn dòm ngó tới. Có khi cô lại còn tuyên chiến với Giáng sinh, với chủ nghĩa tiêu dùng và những khía cạnh thực dụng của ngày lễ mà nhiều người mong đợi.

Đến một ngày cô cũng đi xa, xa đến nỗi chẳng còn nhận ra quê hương mình nằm ở đâu trên tấm bản đồ chi chít những đường ranh biên giới. Giáng sinh với cô là một mình đi về, là một mình nằm nhà chẳng còn nghe phố xá thở than, là những thanh âm đứt quãng chỉ còn hằn trong dĩ vãng có lúc hiện ra mênh mang cả một góc trời. Cô cũng chẳng màng bận tâm, cứ thế ngủ vùi cho nỗi cô đơn chẳng có dịp trở mình lên tiếng.

Cô nhận ra Giáng sinh khiến những đứa con xa quê như cô chạnh lòng. Một mình đứng giữa phố xá rực rỡ ánh đèn, không khí nhộn nhịp nhưng sao chẳng ai để ủi an, chẳng ai mong đợi đến chạm khẽ khàng vào từng nỗi nhớ không tên. Giữa muôn trùng gió bễ, cô chợt thèm một bàn tay đan vào nhau để đêm đông không còn lạnh giá.

Rồi bỗng dưng anh đến, anh mang cho cô những món quà tự tay anh làm; giản dị, nhưng vô cùng ý nghĩa. Anh bắt đầu kể câu chuyện Giáng sinh cho cô nghe bằng những cung bậc dịu dàng rất khác. Cô chợt nhận ra, mình chẳng cần phải ghét Giáng sinh, bởi một khi chịu mở lòng ra đón nhận tình yêu từ gia đình, bạn bè, những người thương yêu thì đó tình yêu cũng từ đó bắt đầu. Đó cũng chính là ý nghĩa của “Mùa yêu” – mùa của những hy vọng.

Sài Gòn lập đông, cô lại quay về nơi chôn nhau cắt rốn, với anh với gia đình nhỏ của mình. Năm nay cô lại được dịp chứng kiến người người qua lại, những cảm giác ấm áp, rạo rực, vui buồn lẫn lộn được đan xen nhau trên những con đường của thành phố. Cô hì hục mang cây thông ra trước nhà, không quên viết điều ước treo trên cây với mong muốn những điều kỳ diệu sẽ đến với gia đình trong năm mới. 

Ngoài kia, chắc nhiều người giống cô, thích tin vào những điều kỳ diệu. Bởi chẳng có điều kỳ diệu nào phức tạp, đôi khi chỉ là một vòng tay ấm áp từ những người thân yêu, là khi bạn buồn bỗng có ai đó xuất hiện, động viên bạn có thêm niềm tin, trao cho bạn những điều ngọt ngào chưa từng có. Điều kỳ diệu sẽ đến khi ta có tình yêu thương, sự bao dung, vị tha với những người bên cạnh.

Thêm một lần yêu lại Giáng sinh cũng có nghĩa là thêm một lần cô tự cởi trói cho trái tim cô đơn của mình. Trong cô vẫn còn hình ảnh những ngày trốn học đến ngắm người ta trang trí giáo đường. Cảm giác bồi hồi khi chợt nghe lại những bài thánh ca bất hủ. Những kí ức về một mùa yêu thương luôn là những khoảnh khắc ngọt ngào nhất, mà cô ít nhiều đã từng một lần chạm tay vào trong miền nhớ.

Sẽ chẳng ai trong chúng ta xứng đáng để buồn trong đêm Giáng sinh cả. Mỗi chúng ta hãy tự tặng cho mình một Giáng Sinh nho nhỏ an lành, dành lấy một đêm lễ cuối năm để nuông chiều bản thân mình nhiều nhất có thể. Giống như câu chúc mà người ta vẫn thường hay chúc với nhau: “Have yourself a little Merry Christmas”.

Giáng sinh năm nay, cầu mong sẽ là một mùa Giáng sinh an lành, cho cô và cho tất cả mọi người, mọi nhà trên thế gian này…

MIA NGUYỄN

Một mùa Giáng sinh nữa lại về, Sài Gòn mấy hôm nay trời trở lạnh, những cung đường thay sắc áo rực rỡ dưới muôn ngàn ánh đèn lung linh huyền ảo. Đâu đó lúc chiều tà tiếng chuông nhà thờ trong xóm Đạo ngân vang điểm từng hồi chậm rãi, rung rung trong làn sương mỏng gợi ta nhớ bao kỉ niệm của những mùa Giáng sinh trong ký ức son trẻ.

Đó là những mâm cơm gia đình sum vầy bên nhau, chuyện trò rôm rả; là những chiếc áo Noel đỏ rực ai đó hóa thân thành ông già Tuyết của xứ sở băng giá, yên ả mỉm cười mang theo túi quà khệ nệ bước vào trong từng giấc mơ của bọn trẻ. 

Cô nhớ như in nhà cô cách nhà anh một hàng rào bông dâm bụt, mỗi mùa Giáng sinh đến cả hai thường lén ra phía sau nhà thờ để được nhìn ngắm thứ ánh sáng diệu kỳ lấp lánh như những vì sao trong các hang động nhỏ hẹp, kể nhau nghe những câu chuyện về Chúa giáng trần, rồi ngẩn ngơ giữa tiếng đồng ca réo rắt ngân vang. Nhìn những phần quà được đặt ngăn nắp trên kệ, cô ước gì cũng được ông già Noel tặng cho một cái.

Cả anh và cô cứ thế chập chững bước vào đời bằng thứ hạnh phúc đơn sơ, bình dị ấy; cùng nhau đợi chờ Giáng sinh đến để được xin mẹ đi ngắm đèn, nghe chuông giáo đường vang vọng. Trong lúc nó ngây ngất ngắm nhìn người qua kẻ lại, anh đặt vào tay nó một tấm thiệp có cây thông tô màu xanh đỏ, anh chúc nó có một mùa Giáng sinh trọn vẹn an lành.

Vậy mà không lâu sau, anh bỏ cô đi biền biệt, nghe nói anh đi định cư bên Mỹ nên những mùa Giáng sinh sau cô cũng chẳng còn ai để mong đợi, để đi ngắm sao trời và nghe gió lùa vào mái tóc. Từ đó đến nay, cô đã bỏ Giáng sinh vào một góc trái tim, chẳng màn dòm ngó tới. Có khi cô lại còn tuyên chiến với Giáng sinh, với chủ nghĩa tiêu dùng và những khía cạnh thực dụng của ngày lễ mà nhiều người mong đợi.

Đến một ngày cô cũng đi xa, xa đến nỗi chẳng còn nhận ra quê hương mình nằm ở đâu trên tấm bản đồ chi chít những đường ranh biên giới. Giáng sinh với cô là một mình đi về, là một mình nằm nhà chẳng còn nghe phố xá thở than, là những thanh âm đứt quãng chỉ còn hằn trong dĩ vãng có lúc hiện ra mênh mang cả một góc trời. Cô cũng chẳng màng bận tâm, cứ thế ngủ vùi cho nỗi cô đơn chẳng có dịp trở mình lên tiếng.

Cô nhận ra Giáng sinh khiến những đứa con xa quê như cô chạnh lòng. Một mình đứng giữa phố xá rực rỡ ánh đèn, không khí nhộn nhịp nhưng sao chẳng ai để ủi an, chẳng ai mong đợi đến chạm khẽ khàng vào từng nỗi nhớ không tên. Giữa muôn trùng gió bễ, cô chợt thèm một bàn tay đan vào nhau để đêm đông không còn lạnh giá.

Rồi bỗng dưng anh đến, anh mang cho cô những món quà tự tay anh làm; giản dị, nhưng vô cùng ý nghĩa. Anh bắt đầu kể câu chuyện Giáng sinh cho cô nghe bằng những cung bậc dịu dàng rất khác. Cô chợt nhận ra, mình chẳng cần phải ghét Giáng sinh, bởi một khi chịu mở lòng ra đón nhận tình yêu từ gia đình, bạn bè, những người thương yêu thì đó tình yêu cũng từ đó bắt đầu. Đó cũng chính là ý nghĩa của “Mùa yêu” – mùa của những hy vọng.

Sài Gòn lập đông, cô lại quay về nơi chôn nhau cắt rốn, với anh với gia đình nhỏ của mình. Năm nay cô lại được dịp chứng kiến người người qua lại, những cảm giác ấm áp, rạo rực, vui buồn lẫn lộn được đan xen nhau trên những con đường của thành phố. Cô hì hục mang cây thông ra trước nhà, không quên viết điều ước treo trên cây với mong muốn những điều kỳ diệu sẽ đến với gia đình trong năm mới. 

Ngoài kia, chắc nhiều người giống cô, thích tin vào những điều kỳ diệu. Bởi chẳng có điều kỳ diệu nào phức tạp, đôi khi chỉ là một vòng tay ấm áp từ những người thân yêu, là khi bạn buồn bỗng có ai đó xuất hiện, động viên bạn có thêm niềm tin, trao cho bạn những điều ngọt ngào chưa từng có. Điều kỳ diệu sẽ đến khi ta có tình yêu thương, sự bao dung, vị tha với những người bên cạnh.

Thêm một lần yêu lại Giáng sinh cũng có nghĩa là thêm một lần cô tự cởi trói cho trái tim cô đơn của mình. Trong cô vẫn còn hình ảnh những ngày trốn học đến ngắm người ta trang trí giáo đường. Cảm giác bồi hồi khi chợt nghe lại những bài thánh ca bất hủ. Những kí ức về một mùa yêu thương luôn là những khoảnh khắc ngọt ngào nhất, mà cô ít nhiều đã từng một lần chạm tay vào trong miền nhớ.

Sẽ chẳng ai trong chúng ta xứng đáng để buồn trong đêm Giáng sinh cả. Mỗi chúng ta hãy tự tặng cho mình một Giáng Sinh nho nhỏ an lành, dành lấy một đêm lễ cuối năm để nuông chiều bản thân mình nhiều nhất có thể. Giống như câu chúc mà người ta vẫn thường hay chúc với nhau: “Have yourself a little Merry Christmas”.

Giáng sinh năm nay, cầu mong sẽ là một mùa Giáng sinh an lành, cho cô và cho tất cả mọi người, mọi nhà trên thế gian này…

MIA NGUYỄN

HÃY RỜI ĐI KHỎI CHA MẸ ĐỘC HẠI

  Trong văn hóa Việt Nam, cha mẹ luôn được coi là gốc rễ, là nơi con cái phải kính trọng và chăm sóc trọn đời. Tuy nhiên, không phải mọi cha mẹ đều mang đến sự an toàn và tình yêu lành mạnh. Với những cha mẹ độc hại, đặc biệt khi có đặc điểm của rối loạn nhân...

RỜI KHỎI MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI KHI QUÁ MUỘN

  Trong các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và lòng trung thành thường khiến chúng ta tin rằng sự kiên nhẫn có thể thay đổi người kia. Tuy nhiên, khi sống cùng người mắc rối loạn nhân cách nhóm B như ái kỷ, ranh giới, chống đối xã hội hay kịch tính, sự kiên nhẫn...

NGOẠI TÌNH “MÃN TÍNH”

  Rối loạn nhân cách nhóm B bao gồm bốn dạng chính: ái kỷ (narcissistic), ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial) và kịch tính (histrionic). Điểm chung của nhóm này là sự kịch tính, hỗn loạn, bốc đồng và khó kiểm soát cảm xúc, khiến các mối quan hệ...

MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI

Một mối quan hệ, dù là tình yêu, hôn nhân hay gia đình, đều cần dựa trên nền tảng tôn trọng, an toàn và nâng đỡ lẫn nhau. Tuy nhiên, không phải lúc nào điều này cũng diễn ra. Khi một mối quan hệ trở thành nguồn gốc của căng thẳng, sợ hãi và tổn thương triền miên, nó...

RỐI LOẠN NHÂN CÁCH HỖN LOẠN

Rối loạn nhân cách nhóm B, bao gồm nhân cách ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial), ái kỷ (narcissistic) và kịch tính (histrionic), thường gắn liền với các mối quan hệ hỗn loạn, kịch tính và đầy căng thẳng. Khi yêu hoặc kết hôn với một người thuộc nhóm...

HÃY RỜI ĐI KHỎI CHA MẸ ĐỘC HẠI

  Trong văn hóa Việt Nam, cha mẹ luôn được coi là gốc rễ, là nơi con cái phải kính trọng và chăm sóc trọn đời. Tuy nhiên, không phải mọi cha mẹ đều mang đến sự an toàn và tình yêu lành mạnh. Với những cha mẹ độc hại, đặc biệt khi có đặc điểm của rối loạn nhân...

RỜI KHỎI MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI KHI QUÁ MUỘN

  Trong các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và lòng trung thành thường khiến chúng ta tin rằng sự kiên nhẫn có thể thay đổi người kia. Tuy nhiên, khi sống cùng người mắc rối loạn nhân cách nhóm B như ái kỷ, ranh giới, chống đối xã hội hay kịch tính, sự kiên nhẫn...

NGOẠI TÌNH “MÃN TÍNH”

  Rối loạn nhân cách nhóm B bao gồm bốn dạng chính: ái kỷ (narcissistic), ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial) và kịch tính (histrionic). Điểm chung của nhóm này là sự kịch tính, hỗn loạn, bốc đồng và khó kiểm soát cảm xúc, khiến các mối quan hệ...

MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI

Một mối quan hệ, dù là tình yêu, hôn nhân hay gia đình, đều cần dựa trên nền tảng tôn trọng, an toàn và nâng đỡ lẫn nhau. Tuy nhiên, không phải lúc nào điều này cũng diễn ra. Khi một mối quan hệ trở thành nguồn gốc của căng thẳng, sợ hãi và tổn thương triền miên, nó...

RỐI LOẠN NHÂN CÁCH HỖN LOẠN

Rối loạn nhân cách nhóm B, bao gồm nhân cách ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial), ái kỷ (narcissistic) và kịch tính (histrionic), thường gắn liền với các mối quan hệ hỗn loạn, kịch tính và đầy căng thẳng. Khi yêu hoặc kết hôn với một người thuộc nhóm...

TÌNH YÊU “HỖN LOẠN, KỊCH TÍNH”

Rối loạn nhân cách nhóm B là một nhóm trong phân loại lâm sàng, bao gồm nhân cách chống đối xã hội (antisocial), nhân cách ranh giới (borderline), nhân cách kịch tính (histrionic) và nhân cách ái kỷ (narcissistic). Điểm chung của nhóm này là các đặc tính hỗn loạn,...

NGƯỜI ÁI KỶ KHỔ ĐAU TRONG GIA ĐÌNH

Người ái kỷ khổ đau là một dạng đặc biệt của tính cách ái kỷ, nơi bản sắc cá nhân không được khẳng định qua quyền lực hay thành công, mà thông qua khổ đau, hy sinh và chịu đựng. Họ tự coi mình là nạn nhân của hoàn cảnh, của xã hội, của gia đình, và thậm chí của chính...

CUỘC HÔN NHÂN ĐỊNH MỆNH

Một trong những dạng quan hệ phức tạp và đầy nghịch lý là sự kết hợp giữa hai kiểu ái kỷ: ái kỷ quyền lực (grandiose narcissism) và ái kỷ khổ đau (negative narcissism). Người ái kỷ quyền lực bước vào hôn nhân với sự tự tin, khát khao được ngưỡng mộ, và nhu cầu kiểm...

CHA MẸ BORDERLINE VÀ DI SẢN SANG CHẤN GIA ĐÌNH

  Khi một đứa trẻ lớn lên cùng cha mẹ có rối loạn nhân cách ranh giới (borderline), ngôi nhà – lẽ ra phải là nơi an toàn – lại trở thành một chiến trường đầy biến động. Cha mẹ borderline thường trải qua những cơn hoảng loạn, sợ bị bỏ rơi, kèm theo sự thay đổi cảm...

NGƯỜI MẸ ÁI KỶ VÀ ĐỨA CON TRẦM CẢM, MẤT BẢN NGÃ

Trong một gia đình có người mẹ ái kỷ, tình yêu và sự nuôi dưỡng thường bị thay thế bởi quyền lực, hình ảnh và sự kiểm soát. Người mẹ ấy thường xây dựng một “thế giới bề mặt” với những đồ vật xa xỉ, vẻ ngoài hoàn hảo, hay thành tích được phô bày như bằng chứng cho sự...