MONG TỪNG NGÀY CHO ĐẾN GIÁNG SINH

MONG TỪNG NGÀY CHO ĐẾN GIÁNG SINH

Một mùa Giáng sinh nữa lại về, Sài Gòn mấy hôm nay trời trở lạnh, những cung đường thay sắc áo rực rỡ dưới muôn ngàn ánh đèn lung linh huyền ảo. Đâu đó lúc chiều tà tiếng chuông nhà thờ trong xóm Đạo ngân vang điểm từng hồi chậm rãi, rung rung trong làn sương mỏng gợi ta nhớ bao kỉ niệm của những mùa Giáng sinh trong ký ức son trẻ.

Đó là những mâm cơm gia đình sum vầy bên nhau, chuyện trò rôm rả; là những chiếc áo Noel đỏ rực ai đó hóa thân thành ông già Tuyết của xứ sở băng giá, yên ả mỉm cười mang theo túi quà khệ nệ bước vào trong từng giấc mơ của bọn trẻ. 

Cô nhớ như in nhà cô cách nhà anh một hàng rào bông dâm bụt, mỗi mùa Giáng sinh đến cả hai thường lén ra phía sau nhà thờ để được nhìn ngắm thứ ánh sáng diệu kỳ lấp lánh như những vì sao trong các hang động nhỏ hẹp, kể nhau nghe những câu chuyện về Chúa giáng trần, rồi ngẩn ngơ giữa tiếng đồng ca réo rắt ngân vang. Nhìn những phần quà được đặt ngăn nắp trên kệ, cô ước gì cũng được ông già Noel tặng cho một cái.

Cả anh và cô cứ thế chập chững bước vào đời bằng thứ hạnh phúc đơn sơ, bình dị ấy; cùng nhau đợi chờ Giáng sinh đến để được xin mẹ đi ngắm đèn, nghe chuông giáo đường vang vọng. Trong lúc nó ngây ngất ngắm nhìn người qua kẻ lại, anh đặt vào tay nó một tấm thiệp có cây thông tô màu xanh đỏ, anh chúc nó có một mùa Giáng sinh trọn vẹn an lành.

Vậy mà không lâu sau, anh bỏ cô đi biền biệt, nghe nói anh đi định cư bên Mỹ nên những mùa Giáng sinh sau cô cũng chẳng còn ai để mong đợi, để đi ngắm sao trời và nghe gió lùa vào mái tóc. Từ đó đến nay, cô đã bỏ Giáng sinh vào một góc trái tim, chẳng màn dòm ngó tới. Có khi cô lại còn tuyên chiến với Giáng sinh, với chủ nghĩa tiêu dùng và những khía cạnh thực dụng của ngày lễ mà nhiều người mong đợi.

Đến một ngày cô cũng đi xa, xa đến nỗi chẳng còn nhận ra quê hương mình nằm ở đâu trên tấm bản đồ chi chít những đường ranh biên giới. Giáng sinh với cô là một mình đi về, là một mình nằm nhà chẳng còn nghe phố xá thở than, là những thanh âm đứt quãng chỉ còn hằn trong dĩ vãng có lúc hiện ra mênh mang cả một góc trời. Cô cũng chẳng màng bận tâm, cứ thế ngủ vùi cho nỗi cô đơn chẳng có dịp trở mình lên tiếng.

Cô nhận ra Giáng sinh khiến những đứa con xa quê như cô chạnh lòng. Một mình đứng giữa phố xá rực rỡ ánh đèn, không khí nhộn nhịp nhưng sao chẳng ai để ủi an, chẳng ai mong đợi đến chạm khẽ khàng vào từng nỗi nhớ không tên. Giữa muôn trùng gió bễ, cô chợt thèm một bàn tay đan vào nhau để đêm đông không còn lạnh giá.

Rồi bỗng dưng anh đến, anh mang cho cô những món quà tự tay anh làm; giản dị, nhưng vô cùng ý nghĩa. Anh bắt đầu kể câu chuyện Giáng sinh cho cô nghe bằng những cung bậc dịu dàng rất khác. Cô chợt nhận ra, mình chẳng cần phải ghét Giáng sinh, bởi một khi chịu mở lòng ra đón nhận tình yêu từ gia đình, bạn bè, những người thương yêu thì đó tình yêu cũng từ đó bắt đầu. Đó cũng chính là ý nghĩa của “Mùa yêu” – mùa của những hy vọng.

Sài Gòn lập đông, cô lại quay về nơi chôn nhau cắt rốn, với anh với gia đình nhỏ của mình. Năm nay cô lại được dịp chứng kiến người người qua lại, những cảm giác ấm áp, rạo rực, vui buồn lẫn lộn được đan xen nhau trên những con đường của thành phố. Cô hì hục mang cây thông ra trước nhà, không quên viết điều ước treo trên cây với mong muốn những điều kỳ diệu sẽ đến với gia đình trong năm mới. 

Ngoài kia, chắc nhiều người giống cô, thích tin vào những điều kỳ diệu. Bởi chẳng có điều kỳ diệu nào phức tạp, đôi khi chỉ là một vòng tay ấm áp từ những người thân yêu, là khi bạn buồn bỗng có ai đó xuất hiện, động viên bạn có thêm niềm tin, trao cho bạn những điều ngọt ngào chưa từng có. Điều kỳ diệu sẽ đến khi ta có tình yêu thương, sự bao dung, vị tha với những người bên cạnh.

Thêm một lần yêu lại Giáng sinh cũng có nghĩa là thêm một lần cô tự cởi trói cho trái tim cô đơn của mình. Trong cô vẫn còn hình ảnh những ngày trốn học đến ngắm người ta trang trí giáo đường. Cảm giác bồi hồi khi chợt nghe lại những bài thánh ca bất hủ. Những kí ức về một mùa yêu thương luôn là những khoảnh khắc ngọt ngào nhất, mà cô ít nhiều đã từng một lần chạm tay vào trong miền nhớ.

Sẽ chẳng ai trong chúng ta xứng đáng để buồn trong đêm Giáng sinh cả. Mỗi chúng ta hãy tự tặng cho mình một Giáng Sinh nho nhỏ an lành, dành lấy một đêm lễ cuối năm để nuông chiều bản thân mình nhiều nhất có thể. Giống như câu chúc mà người ta vẫn thường hay chúc với nhau: “Have yourself a little Merry Christmas”.

Giáng sinh năm nay, cầu mong sẽ là một mùa Giáng sinh an lành, cho cô và cho tất cả mọi người, mọi nhà trên thế gian này…

MIA NGUYỄN

Một mùa Giáng sinh nữa lại về, Sài Gòn mấy hôm nay trời trở lạnh, những cung đường thay sắc áo rực rỡ dưới muôn ngàn ánh đèn lung linh huyền ảo. Đâu đó lúc chiều tà tiếng chuông nhà thờ trong xóm Đạo ngân vang điểm từng hồi chậm rãi, rung rung trong làn sương mỏng gợi ta nhớ bao kỉ niệm của những mùa Giáng sinh trong ký ức son trẻ.

Đó là những mâm cơm gia đình sum vầy bên nhau, chuyện trò rôm rả; là những chiếc áo Noel đỏ rực ai đó hóa thân thành ông già Tuyết của xứ sở băng giá, yên ả mỉm cười mang theo túi quà khệ nệ bước vào trong từng giấc mơ của bọn trẻ. 

Cô nhớ như in nhà cô cách nhà anh một hàng rào bông dâm bụt, mỗi mùa Giáng sinh đến cả hai thường lén ra phía sau nhà thờ để được nhìn ngắm thứ ánh sáng diệu kỳ lấp lánh như những vì sao trong các hang động nhỏ hẹp, kể nhau nghe những câu chuyện về Chúa giáng trần, rồi ngẩn ngơ giữa tiếng đồng ca réo rắt ngân vang. Nhìn những phần quà được đặt ngăn nắp trên kệ, cô ước gì cũng được ông già Noel tặng cho một cái.

Cả anh và cô cứ thế chập chững bước vào đời bằng thứ hạnh phúc đơn sơ, bình dị ấy; cùng nhau đợi chờ Giáng sinh đến để được xin mẹ đi ngắm đèn, nghe chuông giáo đường vang vọng. Trong lúc nó ngây ngất ngắm nhìn người qua kẻ lại, anh đặt vào tay nó một tấm thiệp có cây thông tô màu xanh đỏ, anh chúc nó có một mùa Giáng sinh trọn vẹn an lành.

Vậy mà không lâu sau, anh bỏ cô đi biền biệt, nghe nói anh đi định cư bên Mỹ nên những mùa Giáng sinh sau cô cũng chẳng còn ai để mong đợi, để đi ngắm sao trời và nghe gió lùa vào mái tóc. Từ đó đến nay, cô đã bỏ Giáng sinh vào một góc trái tim, chẳng màn dòm ngó tới. Có khi cô lại còn tuyên chiến với Giáng sinh, với chủ nghĩa tiêu dùng và những khía cạnh thực dụng của ngày lễ mà nhiều người mong đợi.

Đến một ngày cô cũng đi xa, xa đến nỗi chẳng còn nhận ra quê hương mình nằm ở đâu trên tấm bản đồ chi chít những đường ranh biên giới. Giáng sinh với cô là một mình đi về, là một mình nằm nhà chẳng còn nghe phố xá thở than, là những thanh âm đứt quãng chỉ còn hằn trong dĩ vãng có lúc hiện ra mênh mang cả một góc trời. Cô cũng chẳng màng bận tâm, cứ thế ngủ vùi cho nỗi cô đơn chẳng có dịp trở mình lên tiếng.

Cô nhận ra Giáng sinh khiến những đứa con xa quê như cô chạnh lòng. Một mình đứng giữa phố xá rực rỡ ánh đèn, không khí nhộn nhịp nhưng sao chẳng ai để ủi an, chẳng ai mong đợi đến chạm khẽ khàng vào từng nỗi nhớ không tên. Giữa muôn trùng gió bễ, cô chợt thèm một bàn tay đan vào nhau để đêm đông không còn lạnh giá.

Rồi bỗng dưng anh đến, anh mang cho cô những món quà tự tay anh làm; giản dị, nhưng vô cùng ý nghĩa. Anh bắt đầu kể câu chuyện Giáng sinh cho cô nghe bằng những cung bậc dịu dàng rất khác. Cô chợt nhận ra, mình chẳng cần phải ghét Giáng sinh, bởi một khi chịu mở lòng ra đón nhận tình yêu từ gia đình, bạn bè, những người thương yêu thì đó tình yêu cũng từ đó bắt đầu. Đó cũng chính là ý nghĩa của “Mùa yêu” – mùa của những hy vọng.

Sài Gòn lập đông, cô lại quay về nơi chôn nhau cắt rốn, với anh với gia đình nhỏ của mình. Năm nay cô lại được dịp chứng kiến người người qua lại, những cảm giác ấm áp, rạo rực, vui buồn lẫn lộn được đan xen nhau trên những con đường của thành phố. Cô hì hục mang cây thông ra trước nhà, không quên viết điều ước treo trên cây với mong muốn những điều kỳ diệu sẽ đến với gia đình trong năm mới. 

Ngoài kia, chắc nhiều người giống cô, thích tin vào những điều kỳ diệu. Bởi chẳng có điều kỳ diệu nào phức tạp, đôi khi chỉ là một vòng tay ấm áp từ những người thân yêu, là khi bạn buồn bỗng có ai đó xuất hiện, động viên bạn có thêm niềm tin, trao cho bạn những điều ngọt ngào chưa từng có. Điều kỳ diệu sẽ đến khi ta có tình yêu thương, sự bao dung, vị tha với những người bên cạnh.

Thêm một lần yêu lại Giáng sinh cũng có nghĩa là thêm một lần cô tự cởi trói cho trái tim cô đơn của mình. Trong cô vẫn còn hình ảnh những ngày trốn học đến ngắm người ta trang trí giáo đường. Cảm giác bồi hồi khi chợt nghe lại những bài thánh ca bất hủ. Những kí ức về một mùa yêu thương luôn là những khoảnh khắc ngọt ngào nhất, mà cô ít nhiều đã từng một lần chạm tay vào trong miền nhớ.

Sẽ chẳng ai trong chúng ta xứng đáng để buồn trong đêm Giáng sinh cả. Mỗi chúng ta hãy tự tặng cho mình một Giáng Sinh nho nhỏ an lành, dành lấy một đêm lễ cuối năm để nuông chiều bản thân mình nhiều nhất có thể. Giống như câu chúc mà người ta vẫn thường hay chúc với nhau: “Have yourself a little Merry Christmas”.

Giáng sinh năm nay, cầu mong sẽ là một mùa Giáng sinh an lành, cho cô và cho tất cả mọi người, mọi nhà trên thế gian này…

MIA NGUYỄN

PHỤ NỮ YÊU NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH

​ Một trong những nghịch lý đau lòng trong tâm lý học là: không ít phụ nữ tử tế, thông minh, sống có trách nhiệm và đầy cảm thông lại rơi vào những mối quan hệ độc hại với người có rối loạn nhân cách, như rối loạn nhân cách chống đối xã hội (psychopath) hoặc rối loạn...

KHI TRỊ LIỆU TRỞ THÀNH SÂN KHẤU “NÂNG ĐỠ”

  Không phải ai làm nghề trị liệu cũng thật sự chữa lành. Có những người bước vào nghề này với trái tim từng tổn thương, khao khát hiểu người khác, và ước mong được hiện diện cho ai đó – như điều họ từng cần nhưng không có. Nhưng cũng có những người chọn nghề trị...

MASTER – BIỂU TƯỢNG QUYỀN LỰC TUYỆT ĐỐI

  Khi con người rơi vào trạng thái mất kiểm soát – cảm xúc, cơ thể, hay các mối quan hệ – một số người không tìm đến con người, mà tìm đến một biểu tượng quyền lực tuyệt đối: “master”. Đó có thể là một đấng tâm linh, một vị thầy, một hình tượng cha lý tưởng hóa,...

VAI DIỄN XÃ HỘI DÀNH CHO NAM GIỚI

  Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, nam giới thường được đặt vào một vai diễn xã hội định sẵn: trụ cột, mạnh mẽ, lý trí, thành công và không được phép yếu đuối. Vai diễn này không chỉ là một mong đợi văn hóa, mà còn được củng cố...

HIỆU ỨNG DÂY THUN TRONG TRỊ LIỆU

Trong trị liệu sang chấn, người trị liệu thường chứng kiến hiện tượng "rubber band effect" – hiệu ứng dây thun – khi thân chủ tạm thời tiến vào trạng thái mới (an toàn hơn, kết nối hơn, điều tiết hơn), rồi sau đó bất ngờ "co lại" về mô thức cũ như thể bị bật trở lại....

PHỤ NỮ YÊU NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH

​ Một trong những nghịch lý đau lòng trong tâm lý học là: không ít phụ nữ tử tế, thông minh, sống có trách nhiệm và đầy cảm thông lại rơi vào những mối quan hệ độc hại với người có rối loạn nhân cách, như rối loạn nhân cách chống đối xã hội (psychopath) hoặc rối loạn...

BẠO LỰC TÌNH DỤC TRONG CỘNG ĐỒNG LGBT+

Khi nhắc đến bạo lực tình dục, công chúng thường hình dung đến những tình huống dị nguyên – đàn ông dị tính tấn công người yếu thế, phụ nữ hoặc trẻ em. Nhưng trong cộng đồng LGBT+, bạo lực tình dục và thể lý lại tồn tại một cách thầm lặng, dai dẳng và thường bị che...

ĐÀN ÔNG “THẲNG” THÍCH LÀM BOTTOM

Trong xã hội hiện đại, các khái niệm về tính dục đang ngày càng được nhìn nhận một cách linh hoạt và đa chiều hơn. Câu nói “đàn ông thẳng thích làm bottom” – tức là những người đàn ông có xu hướng dị tính nhưng lại thích vai trò tiếp nhận trong quan hệ tình dục –...

KHI TRỊ LIỆU TRỞ THÀNH SÂN KHẤU “NÂNG ĐỠ”

  Không phải ai làm nghề trị liệu cũng thật sự chữa lành. Có những người bước vào nghề này với trái tim từng tổn thương, khao khát hiểu người khác, và ước mong được hiện diện cho ai đó – như điều họ từng cần nhưng không có. Nhưng cũng có những người chọn nghề trị...

MASTER – BIỂU TƯỢNG QUYỀN LỰC TUYỆT ĐỐI

  Khi con người rơi vào trạng thái mất kiểm soát – cảm xúc, cơ thể, hay các mối quan hệ – một số người không tìm đến con người, mà tìm đến một biểu tượng quyền lực tuyệt đối: “master”. Đó có thể là một đấng tâm linh, một vị thầy, một hình tượng cha lý tưởng hóa,...

RONG KINH, CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ SANG CHẤN

Rong kinh – hiện tượng kinh nguyệt kéo dài bất thường trên 7 ngày hoặc ra máu nhiều hơn bình thường – không chỉ là vấn đề phụ khoa thuần túy mà còn có liên hệ chặt chẽ với trạng thái căng thẳng mãn tính, đặc biệt ở những người có tiền sử sang chấn tâm lý. Trong nhiều...

VAI DIỄN XÃ HỘI DÀNH CHO NAM GIỚI

  Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, nam giới thường được đặt vào một vai diễn xã hội định sẵn: trụ cột, mạnh mẽ, lý trí, thành công và không được phép yếu đuối. Vai diễn này không chỉ là một mong đợi văn hóa, mà còn được củng cố...

HIỆU ỨNG DÂY THUN TRONG TRỊ LIỆU

Trong trị liệu sang chấn, người trị liệu thường chứng kiến hiện tượng "rubber band effect" – hiệu ứng dây thun – khi thân chủ tạm thời tiến vào trạng thái mới (an toàn hơn, kết nối hơn, điều tiết hơn), rồi sau đó bất ngờ "co lại" về mô thức cũ như thể bị bật trở lại....

ĐÀN BÀ HẤP DẪN VÌ HỌ RỰC RỠ, KHÁC BIỆT

Có những người phụ nữ mang trong mình thứ khí chất rất riêng: trí tuệ, độc lập, đầy nội lực. Họ bước vào một căn phòng và lập tức khiến không khí thay đổi – không phải vì ngoại hình, mà vì sự sắc bén, bình thản và không dễ nắm bắt. Đối với nhiều người đàn ông, họ là...

HỌC TÂM LÝ CÓ THẬT SỰ GIÚP TA ỔN HƠN?

  Nhiều bạn trẻ chọn học ngành tâm lý với một mong muốn rất chân thành: “Mình muốn hiểu bản thân hơn, muốn chữa lành những tổn thương của chính mình.” Điều đó không sai. Trong một thế giới nhiều biến động, nơi cảm xúc dễ bị bỏ qua và tổn thương thường bị xem nhẹ,...