NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG MỜ NHẠT

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG MỜ NHẠT

Một người chồng, người cha ít nói, ít bày tỏ cảm xúc, hoặc là vùi đầu vào công việc hoặc là sáng xỉn chiều say, hoặc là bùng nổ hoặc là lặng thinh, mất kết nối. Đó là hình ảnh chung về những người đàn ông, những người chú, người cậu nơi tôi sinh ra và lớn lên. Họ có thể nghiện uống trà/cafe, nghiện thuốc lá. Họ có thể là người tháo vát và cần cù. Họ chỉ sạch sẽ sau mỗi buổi tối tắm gội, phần lớn thời gian họ lấm lem và ướt mồ hôi. Họ thường xem thời sự, nói về chính trị cùng nhau, nhưng ít khi nào nội dung câu chuyện là về chính họ. Chẳng mấy khi họ nói về việc họ cảm thấy như thế nào, hiếm khi ta thấy được con người họ hiện lên trọn vẹn qua những cuộc trò chuyện. Những gì họ nói về chính mình thường chỉ là công việc, tiền tài, thành tích trong mối quan hệ với phụ nữ. Họ mờ nhạt về bản sắc, chỉ được hiện diện bởi tiềm lực kinh tế và năng lực giường chiếu. Họ thường giải tỏa cảm xúc bằng “hành động”, làm cái gì đó để cảm thấy dễ chịu hơn. Cũng vì vậy họ thường hay bốc đồng, hay “làm sai”, thường hay bị đánh giá không tốt, đàn ông thường “tồi”, phụ nữ phải đi tìm đàn ông “tốt” để cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng chúng ta quên một điều rằng: những trẻ em trai được ngầm kỳ vọng, hướng dẫn hay bỏ bê để trở nên giống họ.

Bé trai thì không được khóc

Nói về những gì mình cảm thấy, bày tỏ cảm xúc là đàn bà, là hẹp hòi, không nam tính. Trẻ em trai từ nhỏ đã được kỳ vọng đè nén cảm xúc của mình để trở thành những người đàn ông chững chạc, trầm ổn. Không phải tất cả mọi người đều có tính cách và cách thể hiện giống nhau. Nhưng rất nhiều bé trai đã bị ép theo khuôn mẫu lý tưởng giả tạo của người lớn. Họ sống trong sự im lặng tuyệt vọng, từ chối nhận biết về chính mình, về những cảm xúc mình đã trải qua, trở nên trơ lì vô cảm. Kết quả là những cảm xúc, năng lượng không được giải tỏa theo những cách lành mạnh như kể ra, chia sẻ, bày tỏ mà sẽ dồn nén và trở lại dưới dạng những cơn giận, bùng nổ cảm xúc vào chính mình hay vào những người yếu thế hơn. Sự thật là nam giới có tỷ lệ tự kết thúc cuộc sống cao hơn nữ giới ở hầu hết các nghiên cứu (BBC News, 2019), phần lớn các hành vi bạo lực trong gia đình cũng được thực thi bởi người chồng, người cha của nạn nhân (Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam, 2022).

Bé trai không “mách lẻo”

Thay vì chờ sự phân xử từ bên thứ ba, trẻ em trai được mong đợi giải quyết mọi chuyện theo kiểu thù hằn cá nhân, “không đánh không quen biết”. Những hành vi hung hăng, hiếu động, phá phách, không được kẻ lằn ranh giới hạn ngay từ nhỏ. Thay vì nói chuyện, tương tác để hiểu nhau, đàn ông được ngầm ủng hộ dùng vũ lực. Bởi vì phân bua, nhiều lời là việc của đàn bà. Những bạn nam vị thành niên bất hảo cũng có nhóm của mình, có cảm giác được thuộc về, nhưng các bạn nam thể hiện nhiều tính nữ (chăm sóc cơ thể, nhẹ nhàng, biểu lộ cảm xúc) lại có nhiều khả năng bị loại trừ khỏi nhóm chơi theo giới hơn.

Bé trai phải “nắng gió bụi bặm”

Chỉ có phụ nữ mới cần bảo vệ cơ thể và chăm sóc bản thân thôi, đàn ông càng thô ráp, càng bạo dạn phơi bày cơ thể thì càng được xem trọng. Tuổi dậy thì của họ thường được “thả”, không có hướng dẫn, không có giáo dục, không có kiến thức, mọi thứ chỉ là bản năng hay được “truyền thụ kinh nghiệm” từ những trẻ lớn hơn. Bé trai được dạy ngầm rằng cơ thể của mình không có giá trị, không hấp dẫn, không cần phải tôn trọng và bảo vệ nó. Ở đâu đó trong các vùng quê, sờ vào bộ phận sinh dục của các bé trai là bình thường. Ở đâu đó dọc các tuyến đường, đàn ông đi vệ sinh nơi công cộng là bình thường. Bé trai bị lạm dụng, đàn ông bị xâm hại là điều không thể, là một trò cười.

Đàn ông không được phô bày sự yếu thế, chưa từng yếu thế, phải giấu, không có chuyện đó. Đàn ông phải im lặng, chỉ im lặng và làm việc, phải là trụ cột, không được than, không được tỏ ra yếu đuối, tuyệt vọng, không được kêu cứu, phải chịu đựng, cho đến khi không thể chịu đựng…

Dù vậy, tôi tin rằng mọi thứ rồi sẽ thay đổi. Bởi vì nó đang thay đổi. Những người bạn của tôi không còn dồn nén như cha họ. Những người em, người cháu của tôi đang được giáo dục tốt hơn. Chúng ta đang đấu tranh cho bình đẳng giới mỗi ngày. Để không còn khuôn mẫu cho cả nam và nữ, để mỗi người được là chính họ. Đàn ông sẽ không chỉ là những cái bóng mờ nhạt, sẽ là sinh động và đầy sức sống. Nam giới sẽ lên tiếng khi cần trợ giúp, sẽ không ngần ngại khi chăm sóc sức khỏe tinh thần và thể chất của mình nữa. Bởi vì điều đó là hợp lý, là hữu ích, là hiển nhiên, gia đình không chỉ hạnh phúc khi phụ nữ hạnh phúc, gia đình chỉ hạnh phúc khi mỗi thành viên đều hạnh phúc.

THẢO VY 

Một người chồng, người cha ít nói, ít bày tỏ cảm xúc, hoặc là vùi đầu vào công việc hoặc là sáng xỉn chiều say, hoặc là bùng nổ hoặc là lặng thinh, mất kết nối. Đó là hình ảnh chung về những người đàn ông, những người chú, người cậu nơi tôi sinh ra và lớn lên. Họ có thể nghiện uống trà/cafe, nghiện thuốc lá. Họ có thể là người tháo vát và cần cù. Họ chỉ sạch sẽ sau mỗi buổi tối tắm gội, phần lớn thời gian họ lấm lem và ướt mồ hôi. Họ thường xem thời sự, nói về chính trị cùng nhau, nhưng ít khi nào nội dung câu chuyện là về chính họ. Chẳng mấy khi họ nói về việc họ cảm thấy như thế nào, hiếm khi ta thấy được con người họ hiện lên trọn vẹn qua những cuộc trò chuyện. Những gì họ nói về chính mình thường chỉ là công việc, tiền tài, thành tích trong mối quan hệ với phụ nữ. Họ mờ nhạt về bản sắc, chỉ được hiện diện bởi tiềm lực kinh tế và năng lực giường chiếu. Họ thường giải tỏa cảm xúc bằng “hành động”, làm cái gì đó để cảm thấy dễ chịu hơn. Cũng vì vậy họ thường hay bốc đồng, hay “làm sai”, thường hay bị đánh giá không tốt, đàn ông thường “tồi”, phụ nữ phải đi tìm đàn ông “tốt” để cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng chúng ta quên một điều rằng: những trẻ em trai được ngầm kỳ vọng, hướng dẫn hay bỏ bê để trở nên giống họ.

Bé trai thì không được khóc

Nói về những gì mình cảm thấy, bày tỏ cảm xúc là đàn bà, là hẹp hòi, không nam tính. Trẻ em trai từ nhỏ đã được kỳ vọng đè nén cảm xúc của mình để trở thành những người đàn ông chững chạc, trầm ổn. Không phải tất cả mọi người đều có tính cách và cách thể hiện giống nhau. Nhưng rất nhiều bé trai đã bị ép theo khuôn mẫu lý tưởng giả tạo của người lớn. Họ sống trong sự im lặng tuyệt vọng, từ chối nhận biết về chính mình, về những cảm xúc mình đã trải qua, trở nên trơ lì vô cảm. Kết quả là những cảm xúc, năng lượng không được giải tỏa theo những cách lành mạnh như kể ra, chia sẻ, bày tỏ mà sẽ dồn nén và trở lại dưới dạng những cơn giận, bùng nổ cảm xúc vào chính mình hay vào những người yếu thế hơn. Sự thật là nam giới có tỷ lệ tự kết thúc cuộc sống cao hơn nữ giới ở hầu hết các nghiên cứu (BBC News, 2019), phần lớn các hành vi bạo lực trong gia đình cũng được thực thi bởi người chồng, người cha của nạn nhân (Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam, 2022).

Bé trai không “mách lẻo”

Thay vì chờ sự phân xử từ bên thứ ba, trẻ em trai được mong đợi giải quyết mọi chuyện theo kiểu thù hằn cá nhân, “không đánh không quen biết”. Những hành vi hung hăng, hiếu động, phá phách, không được kẻ lằn ranh giới hạn ngay từ nhỏ. Thay vì nói chuyện, tương tác để hiểu nhau, đàn ông được ngầm ủng hộ dùng vũ lực. Bởi vì phân bua, nhiều lời là việc của đàn bà. Những bạn nam vị thành niên bất hảo cũng có nhóm của mình, có cảm giác được thuộc về, nhưng các bạn nam thể hiện nhiều tính nữ (chăm sóc cơ thể, nhẹ nhàng, biểu lộ cảm xúc) lại có nhiều khả năng bị loại trừ khỏi nhóm chơi theo giới hơn.

Bé trai phải “nắng gió bụi bặm”

Chỉ có phụ nữ mới cần bảo vệ cơ thể và chăm sóc bản thân thôi, đàn ông càng thô ráp, càng bạo dạn phơi bày cơ thể thì càng được xem trọng. Tuổi dậy thì của họ thường được “thả”, không có hướng dẫn, không có giáo dục, không có kiến thức, mọi thứ chỉ là bản năng hay được “truyền thụ kinh nghiệm” từ những trẻ lớn hơn. Bé trai được dạy ngầm rằng cơ thể của mình không có giá trị, không hấp dẫn, không cần phải tôn trọng và bảo vệ nó. Ở đâu đó trong các vùng quê, sờ vào bộ phận sinh dục của các bé trai là bình thường. Ở đâu đó dọc các tuyến đường, đàn ông đi vệ sinh nơi công cộng là bình thường. Bé trai bị lạm dụng, đàn ông bị xâm hại là điều không thể, là một trò cười.

Đàn ông không được phô bày sự yếu thế, chưa từng yếu thế, phải giấu, không có chuyện đó. Đàn ông phải im lặng, chỉ im lặng và làm việc, phải là trụ cột, không được than, không được tỏ ra yếu đuối, tuyệt vọng, không được kêu cứu, phải chịu đựng, cho đến khi không thể chịu đựng…

Dù vậy, tôi tin rằng mọi thứ rồi sẽ thay đổi. Bởi vì nó đang thay đổi. Những người bạn của tôi không còn dồn nén như cha họ. Những người em, người cháu của tôi đang được giáo dục tốt hơn. Chúng ta đang đấu tranh cho bình đẳng giới mỗi ngày. Để không còn khuôn mẫu cho cả nam và nữ, để mỗi người được là chính họ. Đàn ông sẽ không chỉ là những cái bóng mờ nhạt, sẽ là sinh động và đầy sức sống. Nam giới sẽ lên tiếng khi cần trợ giúp, sẽ không ngần ngại khi chăm sóc sức khỏe tinh thần và thể chất của mình nữa. Bởi vì điều đó là hợp lý, là hữu ích, là hiển nhiên, gia đình không chỉ hạnh phúc khi phụ nữ hạnh phúc, gia đình chỉ hạnh phúc khi mỗi thành viên đều hạnh phúc.

THẢO VY 

KẺ LẠC LOÀI TRONG THẾ GIỚI NHIỀU TIẾNG ĐỘNG

  Người mắc rối loạn nhân cách Schizoid là những cá thể trầm lặng, sống bên lề xã hội như những chiếc lá rơi ngoài cơn gió. Họ không mưu cầu danh vọng, cũng không khao khát được gắn kết trong các mối quan hệ. Với họ, thế giới riêng – yên tĩnh, khép kín và tự tại...

ÁI KỶ VÀ SỰ HỦY HOẠI CẢM XÚC

  Người mắc chứng ái kỷ thường khiến người khác bị cuốn vào một thế giới đầy hỗn loạn và tổn thương. Họ là những kẻ luôn khao khát được ngưỡng mộ, được xem là trung tâm của mọi sự chú ý. Đằng sau vẻ ngoài tự tin, quyến rũ và thành công là một cái tôi mong manh...

CẬN THỊ TƯƠNG LAI

  Trong thế giới hiện đại đầy áp lực và nhiệm vụ chồng chất, kỹ năng quản lý thời gian và kiểm soát bản thân là yếu tố then chốt để thành công. Tuy nhiên, với người lớn mắc ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý), những kỹ năng này không chỉ đơn giản là vấn đề thiếu...

SANG CHẤN VÀ NỖI ĐAU LIÊN THẾ HỆ

Sang chấn và nỗi đau liên thế hệ là những hiện tượng tâm lý tinh vi, âm ỉ và vô hình, nhưng lại có sức ảnh hưởng sâu rộng đến đời sống của nhiều cá nhân và cộng đồng. Dưới góc nhìn của khoa học thần kinh, sang chấn tâm lý không đơn thuần chỉ là phản ứng nhất thời...

GUILTY PLEASURE – NGHIỆN VUI TẠM THỜI

  Guilty pleasure là thuật ngữ dùng để chỉ những hoạt động mang lại khoái cảm tức thì nhưng đi kèm cảm giác tội lỗi hoặc xấu hổ. Từ góc nhìn khoa học thần kinh, khi con người tham gia vào các hoạt động như xem nội dung kích thích tình dục, chơi game hoặc lướt...

KẺ LẠC LOÀI TRONG THẾ GIỚI NHIỀU TIẾNG ĐỘNG

  Người mắc rối loạn nhân cách Schizoid là những cá thể trầm lặng, sống bên lề xã hội như những chiếc lá rơi ngoài cơn gió. Họ không mưu cầu danh vọng, cũng không khao khát được gắn kết trong các mối quan hệ. Với họ, thế giới riêng – yên tĩnh, khép kín và tự tại...

ÁI KỶ VÀ SỰ HỦY HOẠI CẢM XÚC

  Người mắc chứng ái kỷ thường khiến người khác bị cuốn vào một thế giới đầy hỗn loạn và tổn thương. Họ là những kẻ luôn khao khát được ngưỡng mộ, được xem là trung tâm của mọi sự chú ý. Đằng sau vẻ ngoài tự tin, quyến rũ và thành công là một cái tôi mong manh...

KHÉP LẠI GIẤC MƠ XƯA

  Có những người khi yêu, không chỉ đang yêu một người – mà đang yêu một giấc mơ. Giấc mơ về gia đình hoàn hảo, nơi có sự quan tâm, bảo bọc, dịu dàng và an toàn mà họ chưa từng có. Đó là những người lớn lên trong môi trường bạo hành, thiếu thốn tình cảm, bị phớt...

HÔN NHÂN – BIẾT ĐAU SAO VẪN BƯỚC VÀO

Có những người bước vào hôn nhân với một người mà họ biết rõ là không tốt. Họ thấy những lá cờ đỏ rực rỡ – sự không chung thủy, kiểm soát, bạo hành, dối trá – nhưng vẫn chọn nhắm mắt đưa chân. Từ bên ngoài nhìn vào, ai cũng ngạc nhiên: "Tại sao họ lại chọn điều đó?"...

BẠO LỰC GIA ĐÌNH – KHI CHA ĐÁNH MẸ

  Trong một số gia đình, người cha không chỉ là trụ cột mà còn là hiện thân của nỗi sợ hãi, đặc biệt khi cơn giận dữ của ông ta trút xuống những đứa con gái vô tội. Có những bé gái đã phải hứng chịu những cú đánh không phải vì lỗi lầm gì của mình, mà vì đứng ra...

CẬN THỊ TƯƠNG LAI

  Trong thế giới hiện đại đầy áp lực và nhiệm vụ chồng chất, kỹ năng quản lý thời gian và kiểm soát bản thân là yếu tố then chốt để thành công. Tuy nhiên, với người lớn mắc ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý), những kỹ năng này không chỉ đơn giản là vấn đề thiếu...

SANG CHẤN VÀ NỖI ĐAU LIÊN THẾ HỆ

Sang chấn và nỗi đau liên thế hệ là những hiện tượng tâm lý tinh vi, âm ỉ và vô hình, nhưng lại có sức ảnh hưởng sâu rộng đến đời sống của nhiều cá nhân và cộng đồng. Dưới góc nhìn của khoa học thần kinh, sang chấn tâm lý không đơn thuần chỉ là phản ứng nhất thời...

KHI MẸ THÙ GHÉT CON GÁI MÌNH

  Khi mẹ thù ghét con gái mình – một hiện tượng tưởng chừng phi lý, nhưng lại tồn tại âm thầm trong nhiều gia đình, nơi tình mẫu tử lẽ ra phải là điểm tựa yêu thương lại trở thành nơi khởi nguồn của tổn thương. Mối quan hệ rạn nứt ấy không đơn thuần là xung đột...

EMDR – HÀNH TRÌNH CHỮA LÀNH SAU SANG CHẤN

Đối với những người từng trải qua xâm hại tình dục, đặc biệt là cưỡng hiếp, ký ức không chỉ tồn tại trong tâm trí như một đoạn phim kinh hoàng, mà còn khắc sâu vào cơ thể như một phản xạ sinh tồn. Họ không đơn giản chỉ là “nạn nhân” – họ là những con người đang vật...

NHỮNG LINH HỒN KHÔNG THUỘC VỀ AI

  Có những người đàn bà sinh ra đã mang trong mình một thế giới riêng, không thuộc về bất kỳ ai. Họ là những tâm hồn tự do, đầy tham vọng, quyết liệt và dữ dội. Nhưng cũng chính trong sự mãnh liệt ấy, họ ẩn giấu sự mong manh, dịu dàng mà không phải ai cũng nhận...