BẠN NHẬN ĐƯỢC GÌ KHI NUÔI THÚ CƯNG

BẠN NHẬN ĐƯỢC GÌ KHI NUÔI THÚ CƯNG

Ở trên mạng có một topic thảo luận: “Khoảnh khắc mà bạn yêu thích nhất trong ngày là gì?”. 

Đối với tôi, đó có lẽ là lúc vượt qua dòng người tan tầm, qua làn xe đầy khói bụi cùng những tiếng kèn inh ỏi, qua cảm giác nóng nảy không vui vì dòng người đông đúc hay vì áp lực nơi làm việc, để lúc về đến nhà, có một chú chó nhỏ nhắn mang tên Khoai Mỡ không ngừng vẫy đuôi, cố gắng nhảy lên thật cao để có thể được tôi ôm lấy, đôi mắt nhìn tôi sáng rỡ tựa như muốn nói: “A, cô chủ đã về”.

Kể từ ngày đón Khoai Mỡ về nhà, cuộc sống của tôi đã trở nên xáo trộn. Sự xáo trộn này khiến tôi trở nên quay cuồng, bận rộn, vội vã hơn, nhưng cũng thú vị và đem đến nhiều niềm vui hơn.

Đầu tiên, công lao lớn nhất của Khoai Mỡ có lẽ chính là khiến tôi không còn cô đơn, luôn phải lủi thủi một mình như trước nữa. Không cần như chú chó Hachiko nổi tiếng trong văn học Nhật Bản – mỗi ngày đều lầm lũi chờ giáo sư Eisaburo Ueno bất kể nắng mưa, gió tuyết nơi sân ga. Khoai Mỡ của tôi chỉ đơn giản là ngoan ngoãn chờ tôi mỗi ngày sau cánh cửa nhà, để tôi hiểu rằng mình đang được yêu thương, đang là điều tốt đẹp, mong ngóng nhất của ai đó. Giây phút có một “cỗ yêu thương” nóng ấm, nhanh nhảu sà vào người khi cánh cửa vừa chớm mở, một ngày dài đằng đẵng với muôn nỗi bực dọc, lo toan bỗng không còn khó chịu đến thế nữa.

Khoai Mỡ còn là một “người lắng nghe” rất giỏi. Đôi khi, chúng ta chỉ cần được lắng nghe, được giải tỏa cảm xúc hơn là phải lắng nghe người khác. Khoai Mỡ sẽ không phán xét, cười cợt, trách móc, răn dạy tôi. Nó chỉ đơn giản là nằm gọn trong lòng tôi, với chiếc đuôi mềm mại không ngừng lúc lắc, quét qua lòng bàn tay, và chân thành nhìn tôi bằng đôi mắt đen nhánh lấp lánh.

Có những ngày, tôi mệt mỏi, chán chường đến mức không muốn làm gì cả, chỉ có thể nằm cuộn tròn hoặc ngồi bó gối nơi góc giường, lắng nghe âm thanh rỉ ra từ cõi lòng vụn vỡ. Khoai Mỡ luôn cảm nhận được âm thanh đó. Ban đầu, nó sẽ tìm cách chui vào lòng tôi, lớp lông mềm mại và cơ thể ấm áp không ngừng cọ vào tôi. Nếu như có thể nói tiếng người, có lẽ lúc này Khoai Mỡ sẽ bảo: “Cô chủ, đừng buồn nữa, em sẽ cho chị vuốt lông, bình thường chị thích điều này nhất mà phải không?”. Cũng có lúc, Khoai Mỡ cắn hai chiếc gối nhỏ hình củ cà rốt và xúc xích – cũng là món đồ mà chơi mà thường ngày nó thích nhất và đem đến, để bên cạnh tôi. Vẫn là điệu bộ vẫy vẫy chiếc đuôi nhỏ xinh, đôi mắt lấp lánh và tư thế nhướn người để có thể đến gần tôi nhất, tôi hiểu được rằng Khoai Mỡ muốn tôi vui lên, muốn dành tặng tôi thứ tuyệt vời nhất của nó, và cũng hiểu rằng chú chó của tôi yêu quý tôi nhiều đến mức nào.

Tôi vốn là một người hướng nội và lười tập thể dục. Nhưng Khoai Mỡ của tôi thì khác, nó giống như một đứa trẻ năng động và ham chơi. Vì không muốn Khoai Mỡ ủ dột khi chỉ lanh quanh với bốn bức tường trong nhà, nên mỗi khi trời mát và rảnh rỗi, tôi đều tranh thủ thời gian để dắt Khoai Mỡ đi dạo. Với vẻ ngoài đáng yêu, Khoai Mỡ dễ dàng nhận được sự chú ý của nhiều người xung quanh – những người cũng yêu quí động vật và thích nuôi thú cưng như tôi. Vốn là một người ngại kết giao và lười vận động, nhưng kể từ khi rước phải “cục nợ” là Khoai Mỡ, tôi buộc phải đi bộ nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn với “fan” của nó, mà mỗi lần như vậy, tôi đều bỗng trở thành một bà mẹ trẻ, không ngừng tự hào khen ngợi “con trai” mình đáng yêu ra sao, ngoan ngoãn thế nào.

Tôi xem Khoai Mỡ như con trai mình cũng không phải là không có lí do. Bởi từ khi quyết định chăm sóc và nuôi nấng nó, tôi buộc phải trở nên có trách nhiệm hơn. Nếu chỉ có một mình, tôi có thể về nhà, nằm dài trên ghế sofa và xem bộ phim truyền hình ngớ ngẩn nào đó đến tận khuya, chẳng buồn ăn uống, dọn dẹp nhà cửa hay thậm chí là đụng đậy tay chân. Nhưng có Khoai Mỡ ở bên cạnh thì khác, tôi phải cho nó ăn đúng bữa, dắt nó đi chơi, dọn dẹp phần lông rụng và “chiến tích” mà nó gây ra. Bởi tôi không muốn người bạn, người “con trai” của tôi phải chịu thiệt thòi.

Khi căn nhà nhỏ của tôi kết nạp thêm thành viên nhỏ nhắn và năng động này, mục tiêu, động lực phấn đấu của tôi bỗng trở nên hiện hình chứ không còn mơ hồi như trước. Tôi biết mình đang cố gắng cho ai, vì cái gì. Tôi muốn mua áo mới của Khoai Mỡ, mua đồ chơi cho Khoai Mỡ, mua đồ ăn ngon cho Khoai Mỡ, dắt Khoai Mỡ đi spa và bác sĩ thú y… Khoai Mỡ của tôi rất tốt, rất yêu thương tôi, nên tôi cũng muốn biến Khoai Mỡ thành chú chó hạnh phúc nhất.

Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy tôi đang “làm quá” và tiêu tốn quá nhiều thời gian, tiền bạc cho thú nuôi. Thực tế, không chỉ tôi mà còn có rất nhiều người khác cảm thấy con vật nuôi yêu quí của mình là một điều kì diệu. Nhiều bài nghiên cứu đã chỉ ra, nuôi thú cưng sẽ giúp giảm stress, giảm cô đơn, giảm huyết áp, cholesterol, chất béo trọng tâm và gia tăng chỉ số hạnh phúc. Quả thật, dù có những hôm cảm thấy bực dọc khi Khoai Mỡ cắn phá đồ đạc, không chịu tắm rửa, nhưng nhờ có Khoai Mỡ, tôi đã có những phút giây rất hạnh phúc.

Trong mắt của nhiều người nuôi thú cưng khác, vật nuôi của họ ắt hẳn cũng tuyệt vời, đáng quý như Khoai Mỡ trong mắt tôi. Khoai Mỡ với tôi là người bạn đáng tin tưởng nhất, là tri kỷ cùng tôi đồng hành, chia sẻ mỗi ngày, là hiện thân cho trách nhiệm, động lực của tôi, cũng là “người” yêu thương tôi nhất.

CATHERINE

Ở trên mạng có một topic thảo luận: “Khoảnh khắc mà bạn yêu thích nhất trong ngày là gì?”. 

Đối với tôi, đó có lẽ là lúc vượt qua dòng người tan tầm, qua làn xe đầy khói bụi cùng những tiếng kèn inh ỏi, qua cảm giác nóng nảy không vui vì dòng người đông đúc hay vì áp lực nơi làm việc, để lúc về đến nhà, có một chú chó nhỏ nhắn mang tên Khoai Mỡ không ngừng vẫy đuôi, cố gắng nhảy lên thật cao để có thể được tôi ôm lấy, đôi mắt nhìn tôi sáng rỡ tựa như muốn nói: “A, cô chủ đã về”.

Kể từ ngày đón Khoai Mỡ về nhà, cuộc sống của tôi đã trở nên xáo trộn. Sự xáo trộn này khiến tôi trở nên quay cuồng, bận rộn, vội vã hơn, nhưng cũng thú vị và đem đến nhiều niềm vui hơn.

Đầu tiên, công lao lớn nhất của Khoai Mỡ có lẽ chính là khiến tôi không còn cô đơn, luôn phải lủi thủi một mình như trước nữa. Không cần như chú chó Hachiko nổi tiếng trong văn học Nhật Bản – mỗi ngày đều lầm lũi chờ giáo sư Eisaburo Ueno bất kể nắng mưa, gió tuyết nơi sân ga. Khoai Mỡ của tôi chỉ đơn giản là ngoan ngoãn chờ tôi mỗi ngày sau cánh cửa nhà, để tôi hiểu rằng mình đang được yêu thương, đang là điều tốt đẹp, mong ngóng nhất của ai đó. Giây phút có một “cỗ yêu thương” nóng ấm, nhanh nhảu sà vào người khi cánh cửa vừa chớm mở, một ngày dài đằng đẵng với muôn nỗi bực dọc, lo toan bỗng không còn khó chịu đến thế nữa.

Khoai Mỡ còn là một “người lắng nghe” rất giỏi. Đôi khi, chúng ta chỉ cần được lắng nghe, được giải tỏa cảm xúc hơn là phải lắng nghe người khác. Khoai Mỡ sẽ không phán xét, cười cợt, trách móc, răn dạy tôi. Nó chỉ đơn giản là nằm gọn trong lòng tôi, với chiếc đuôi mềm mại không ngừng lúc lắc, quét qua lòng bàn tay, và chân thành nhìn tôi bằng đôi mắt đen nhánh lấp lánh.

Có những ngày, tôi mệt mỏi, chán chường đến mức không muốn làm gì cả, chỉ có thể nằm cuộn tròn hoặc ngồi bó gối nơi góc giường, lắng nghe âm thanh rỉ ra từ cõi lòng vụn vỡ. Khoai Mỡ luôn cảm nhận được âm thanh đó. Ban đầu, nó sẽ tìm cách chui vào lòng tôi, lớp lông mềm mại và cơ thể ấm áp không ngừng cọ vào tôi. Nếu như có thể nói tiếng người, có lẽ lúc này Khoai Mỡ sẽ bảo: “Cô chủ, đừng buồn nữa, em sẽ cho chị vuốt lông, bình thường chị thích điều này nhất mà phải không?”. Cũng có lúc, Khoai Mỡ cắn hai chiếc gối nhỏ hình củ cà rốt và xúc xích – cũng là món đồ mà chơi mà thường ngày nó thích nhất và đem đến, để bên cạnh tôi. Vẫn là điệu bộ vẫy vẫy chiếc đuôi nhỏ xinh, đôi mắt lấp lánh và tư thế nhướn người để có thể đến gần tôi nhất, tôi hiểu được rằng Khoai Mỡ muốn tôi vui lên, muốn dành tặng tôi thứ tuyệt vời nhất của nó, và cũng hiểu rằng chú chó của tôi yêu quý tôi nhiều đến mức nào.

Tôi vốn là một người hướng nội và lười tập thể dục. Nhưng Khoai Mỡ của tôi thì khác, nó giống như một đứa trẻ năng động và ham chơi. Vì không muốn Khoai Mỡ ủ dột khi chỉ lanh quanh với bốn bức tường trong nhà, nên mỗi khi trời mát và rảnh rỗi, tôi đều tranh thủ thời gian để dắt Khoai Mỡ đi dạo. Với vẻ ngoài đáng yêu, Khoai Mỡ dễ dàng nhận được sự chú ý của nhiều người xung quanh – những người cũng yêu quí động vật và thích nuôi thú cưng như tôi. Vốn là một người ngại kết giao và lười vận động, nhưng kể từ khi rước phải “cục nợ” là Khoai Mỡ, tôi buộc phải đi bộ nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn với “fan” của nó, mà mỗi lần như vậy, tôi đều bỗng trở thành một bà mẹ trẻ, không ngừng tự hào khen ngợi “con trai” mình đáng yêu ra sao, ngoan ngoãn thế nào.

Tôi xem Khoai Mỡ như con trai mình cũng không phải là không có lí do. Bởi từ khi quyết định chăm sóc và nuôi nấng nó, tôi buộc phải trở nên có trách nhiệm hơn. Nếu chỉ có một mình, tôi có thể về nhà, nằm dài trên ghế sofa và xem bộ phim truyền hình ngớ ngẩn nào đó đến tận khuya, chẳng buồn ăn uống, dọn dẹp nhà cửa hay thậm chí là đụng đậy tay chân. Nhưng có Khoai Mỡ ở bên cạnh thì khác, tôi phải cho nó ăn đúng bữa, dắt nó đi chơi, dọn dẹp phần lông rụng và “chiến tích” mà nó gây ra. Bởi tôi không muốn người bạn, người “con trai” của tôi phải chịu thiệt thòi.

Khi căn nhà nhỏ của tôi kết nạp thêm thành viên nhỏ nhắn và năng động này, mục tiêu, động lực phấn đấu của tôi bỗng trở nên hiện hình chứ không còn mơ hồi như trước. Tôi biết mình đang cố gắng cho ai, vì cái gì. Tôi muốn mua áo mới của Khoai Mỡ, mua đồ chơi cho Khoai Mỡ, mua đồ ăn ngon cho Khoai Mỡ, dắt Khoai Mỡ đi spa và bác sĩ thú y… Khoai Mỡ của tôi rất tốt, rất yêu thương tôi, nên tôi cũng muốn biến Khoai Mỡ thành chú chó hạnh phúc nhất.

Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy tôi đang “làm quá” và tiêu tốn quá nhiều thời gian, tiền bạc cho thú nuôi. Thực tế, không chỉ tôi mà còn có rất nhiều người khác cảm thấy con vật nuôi yêu quí của mình là một điều kì diệu. Nhiều bài nghiên cứu đã chỉ ra, nuôi thú cưng sẽ giúp giảm stress, giảm cô đơn, giảm huyết áp, cholesterol, chất béo trọng tâm và gia tăng chỉ số hạnh phúc. Quả thật, dù có những hôm cảm thấy bực dọc khi Khoai Mỡ cắn phá đồ đạc, không chịu tắm rửa, nhưng nhờ có Khoai Mỡ, tôi đã có những phút giây rất hạnh phúc.

Trong mắt của nhiều người nuôi thú cưng khác, vật nuôi của họ ắt hẳn cũng tuyệt vời, đáng quý như Khoai Mỡ trong mắt tôi. Khoai Mỡ với tôi là người bạn đáng tin tưởng nhất, là tri kỷ cùng tôi đồng hành, chia sẻ mỗi ngày, là hiện thân cho trách nhiệm, động lực của tôi, cũng là “người” yêu thương tôi nhất.

CATHERINE

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...

SỰ SỐNG BỊ RÚT NGẮN TỪ VIỆC CHỌN NGÀY SINH

Trong nhiều nền văn hóa Á Đông, việc “chọn ngày giờ đẹp để sinh” không còn là chuyện hiếm. Không ít đứa trẻ bị can thiệp để ra đời sớm vài ngày, thậm chí vài tuần, chỉ để hợp tuổi, hợp mệnh hay tránh ngày xấu. Tuy nhiên, dưới góc nhìn phát triển thần kinh và tâm lý...

NHỮNG ĐỨA TRẺ “LẶNG IM” TRONG BỤNG MẸ

Không phải mọi người mẹ lo lắng đều kết nối với con. Có những thai kỳ được giữ lại bằng mọi giá – vì yêu thương, vì hy vọng – nhưng trong suốt hành trình ấy, người mẹ sống trong sự sợ hãi đến mức không dám mở lòng với đứa trẻ trong bụng. Cô có thể đi khám đầy đủ, uống...

ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chờ đợi. Có những sinh linh được hình thành trong hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị từ chối từ những tuần đầu thai kỳ. Với một bé gái được mang thai ngoài ý muốn, khi cha mẹ từng nghĩ đến việc bỏ con, trải nghiệm đầu đời của em đã...

RỐI LOẠN GẮN BÓ ỨC CHẾ XÃ HỘI

Có những đứa trẻ lớn lên với một kiểu tính cách tưởng như "ngoan ngoãn" – chúng không phản ứng mạnh, không đòi hỏi, dễ nghe lời người lớn, không phàn nàn khi bị tước mất quyền lợi hoặc bị người khác lấn át. Nhưng ẩn dưới sự thuận theo đó có thể là biểu hiện của một...

XÂM HẠI TÌNH DỤC TRẺ EM -NHỮNG DƯ CHẤN XUYÊN THẾ HỆ

Vụ xâm hại tình dục (XHTD) bé 3 tháng tuổi khiến ai tiếp cận thông tin cũng không khỏi ngỡ ngàng, đau xót vì tình tiết vụ việc và vì nạn nhân còn là trẻ sơ sinh đỏ hỏn. Trong chuyên đề của Báo Phụ nữ TPHCM hôm nay, chuyên gia tâm lý Mia Nguyễn (nhà sáng lập Ladies of...

NGƯỜI KIỂU GẮN BÓ LO ÂU THƯỜNG BỎ TRỊ LIỆU SỚM

Dù những người có kiểu gắn bó lo âu rất khao khát được kết nối, thấu hiểu và đồng hành, họ lại thường là nhóm dễ rời bỏ trị liệu sớm nhất. Điều này thoạt nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng thực chất phản ánh đúng sự phức tạp trong trải nghiệm gắn bó của họ. Người có gắn bó...

BẠN CÓ THẬT SỰ ỔN!

  Người có kiểu gắn bó né tránh thường không dễ nhận ra mình đang mang những tổn thương sâu sắc. Họ giỏi tự xoay xở, quen sống độc lập, thường nói "mọi thứ vẫn ổn", và rất hiếm khi chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác. Thế nhưng, bên dưới vẻ bình thản ấy,...

TRỊ LIỆU TÂM LÝ KHÔNG PHẢI PHÉP MÀU

Trong tưởng tượng của nhiều người, trị liệu tâm lý là nơi chữa lành – nơi tổn thương được lắng nghe, cảm xúc được gọi tên, và quá khứ dần được chuyển hóa. Nhưng trong thực tế, trị liệu không phải là phép màu. Nó không thể thay đổi điều gì nếu thân chủ không muốn –...

QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở...

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...

KHI CƠ THỂ NÓI THAY

Khi cơ thể thay lời muốn nói: Mù, tê liệt và mất cảm giác do sang chấn thần kinh Không phải lúc nào tê liệt hay mất cảm giác cũng bắt nguồn từ tổn thương thực thể rõ ràng. Có những người bỗng dưng không nhìn thấy, không nghe được, hoặc liệt nửa người mà không phát...

SỰ SỐNG BỊ RÚT NGẮN TỪ VIỆC CHỌN NGÀY SINH

Trong nhiều nền văn hóa Á Đông, việc “chọn ngày giờ đẹp để sinh” không còn là chuyện hiếm. Không ít đứa trẻ bị can thiệp để ra đời sớm vài ngày, thậm chí vài tuần, chỉ để hợp tuổi, hợp mệnh hay tránh ngày xấu. Tuy nhiên, dưới góc nhìn phát triển thần kinh và tâm lý...

NHỮNG ĐỨA TRẺ “LẶNG IM” TRONG BỤNG MẸ

Không phải mọi người mẹ lo lắng đều kết nối với con. Có những thai kỳ được giữ lại bằng mọi giá – vì yêu thương, vì hy vọng – nhưng trong suốt hành trình ấy, người mẹ sống trong sự sợ hãi đến mức không dám mở lòng với đứa trẻ trong bụng. Cô có thể đi khám đầy đủ, uống...

ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chờ đợi. Có những sinh linh được hình thành trong hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị từ chối từ những tuần đầu thai kỳ. Với một bé gái được mang thai ngoài ý muốn, khi cha mẹ từng nghĩ đến việc bỏ con, trải nghiệm đầu đời của em đã...

RỐI LOẠN GẮN BÓ ỨC CHẾ XÃ HỘI

Có những đứa trẻ lớn lên với một kiểu tính cách tưởng như "ngoan ngoãn" – chúng không phản ứng mạnh, không đòi hỏi, dễ nghe lời người lớn, không phàn nàn khi bị tước mất quyền lợi hoặc bị người khác lấn át. Nhưng ẩn dưới sự thuận theo đó có thể là biểu hiện của một...

KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM

  Góc nhìn thần kinh và sang chấn Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi...

“ANH TRAI” LÀ NGƯỜI XÂM HẠI

  Trong nhiều gia đình, “anh trai” thường được gắn với hình ảnh người bảo vệ, người đồng hành, người mà em gái có thể dựa vào. Nhưng có những căn nhà, đằng sau cánh cửa đóng kín, chính người anh ấy lại là kẻ đã bạo hành, xâm hại và phá vỡ hoàn toàn cảm giác an...