NGÀY XƯA ƠI!

NGÀY XƯA ƠI!

 

Có đôi ngày bỗng dưng lòng thấy nhớ da diết những ngày tháng đã cũ, đặc biệt là sau khi trò chuyện với một ai đó cùng thời. Câu chuyện hàn ôn thường được tình cờ khơi lên bất chợt trong cái lạnh cũng bất chợt giữa Sài Gòn mùa lắm những cơn mưa.

Chị nhắc về hai chuyến phà từ Sài Gòn về quê ngày ấy. Ngày xưa, với những đứa trẻ nông thôn như tôi, Sài Gòn là một miền đất thật xa, chỉ nghe người ta kể về sự giàu có, phồn hoa, nghe người ta ngưỡng mộ dân Sài Gòn – một miền đất hứa.

  • Con đi học ở đâu về?
  • Dạ, con học ở Sài Gòn.
  • Học ở Sài Gòn hả? Giỏi vậy. Học ở đó xong rồi đi làm được nhiều tiền lắm.

Cứ thế, chúng tôi lớn lên với giấc mơ Sài Gòn, giấc mơ thành phố. Một cách mơ mơ, hồ hồ. 

Khi xưa, từ quê tôi đến Sài Gòn phải mất cả nửa ngày, chuyến xe tốc hành đi vào 3h khuya sáng mà có khi phải tận 9-10h trưa mới đến vì cách trở hai chuyến phà. Những đứa trẻ như chúng tôi, đứa nào có người thân ở thành phố, cứ hè là tụi nó lên Sài Gòn chơi. Thời đó, tôi cũng ngưỡng mộ lắm và hay ngồi nghe bạn kể về Sài Gòn thế nọ, thế kia. 

Năm tháng trôi qua, cuối cùng thì tôi cũng đã là một kẻ trọ ở “xứ sở dân nhập cư đông hơn dân chính hiệu” này. Một năm, năm năm rồi mười một năm có lẻ. Tôi đi học, đi làm, rồi phải vừa làm, vừa học ở chốn trường đời; chứng kiến thành phố ngày mỗi chật chội, đông đúc, ồn ã lẫn ô nhiễm; chứng kiến sự phồn hoa, bạc vàng lấp lánh và cả những góc khuất âm u, dư thừa nước mắt. 

Giờ đây mỗi khi mệt mỏi vì tiếng ồn của loạt máy bay ngang qua bầu trời hằng đêm, tôi lại thèm được vùi đôi tai của mình vào thanh âm của dàn đồng ca ễnh ương, giun dế để ru giấc mơ lửng lơ trên cõi mây bay bềnh bồng. 

Giấc mơ Sài Gòn của chúng tôi hình như lại thoáng mơ mơ, hồ hồ?

Trong buổi trà dư tửu hậu ấy, chúng tôi còn nhắc về những bộ phim và dàn ăng-ten bằng nhôm vắt vẻo trên nóc nhà ngày trước. Mỗi lần xem phải có một đứa đứng canh TV, một đứa chạy đi quay cho đầu Ăng-ten hướng về phía nhà đài; vừa quay, vừa ngoái đầu vào nhà hỏi dồn dập “Được chưa? Được chưa vậy?”. Đôi khi xui xẻo, đến đoạn phim gây cấn thì bị cơn gió chơi khăm, thổi lệch hướng Ăng-ten, màn hình lập tức nhảy hột trắng hột đen, kêu rột rẹt. Cả bọn la trời rồi lập tức một đứa phóng như bay về phía Ăng-ten để chỉnh.  

Những chiếc Ăng-ten ngày ấy là cả một bầu trời tuổi thơ tươi đẹp của chúng tôi với Tiểu long nhân, Tây du kí, Sinbad… Những ảnh hình của một tôi hồn nhiên cứ khiến cho một tôi bây giờ thi thoảng thèm thuồng quá sức.  

Chúng tôi nhắc nhau nhớ về những chiếc xe đạp đến trường. Mỗi buổi sáng, học sinh khắp nơi trên từng chiếc xe cọc cạch, nối đuôi nhau đến trường. Thầy cô giáo ở quê tôi thời đó đa phần cũng đều đi xe đạp. Nón lá, áo dài trắng, tiếng nói cười rôm rả trên con đường quê là những hình ảnh tôi chưa bao giờ quên được trong tâm trí. Đôi lần thầm cảm ơn vì mình đã được sinh ra ở vùng nông thôn ấy để biết bầu trời trong xanh, biết con cò, đồng ruộng, biết những mùa nước lớn, nước ròng, mùi khói đốt đồng, mùi khói bếp cay nồng, mùi của nấm mối, mùi của rơm rạ, của nắng vào những chiều đi bắt cá dưới ruộng lúa đã gặt xong…

Những câu chuyện trà nước nếu đã bắt đầu bằng “Em nhớ hồi đó…” thì không bao giờ có kết thúc. Dòng nhớ cứ miên man rồi thôi thúc chảy về. 

“Chị còn nhớ đoạn đường đó không?”. 

“Chị còn nhớ bộ phim chiếu lúc đó không?”. 

Rồi tít mắt cười.. vì vui quá, vì có người cùng giữ những kí ức giống với mình, cùng thời với mình…

Sài Gòn lại nổi gió trở mùa, những người con xa quê lại có dịp lần giở lại từng lớp kí ức được xếp ngay ngắn trong một Miền Nhớ thân thương. 

Thi thoảng chúng tôi lại đặt một dấu lặng trầm ngâm giữa cuộc chuyện trò, đầu lưỡi tê đi vì vị đắng của ngụm trà còn âm ấm giữa khoang miệng, trong lúc não bộ và trái tim bắt đầu thở than “tìm đâu bây giờ, hỡi ngày xưa ơi!”.

Ngày mai thức dậy, phải chăng như bao năm nay, tôi sẽ lại để mình mê mải trong hành trình của một khách trọ chốn phồn hoa. Hay tôi sẽ công nhận rằng có một miền đất hứa thật gần mà “đứa trẻ ngày xưa” chưa bao giờ biết đến. 

LẠC NHIÊN

 

 

 

Có đôi ngày bỗng dưng lòng thấy nhớ da diết những ngày tháng đã cũ, đặc biệt là sau khi trò chuyện với một ai đó cùng thời. Câu chuyện hàn ôn thường được tình cờ khơi lên bất chợt trong cái lạnh cũng bất chợt giữa Sài Gòn mùa lắm những cơn mưa.

Chị nhắc về hai chuyến phà từ Sài Gòn về quê ngày ấy. Ngày xưa, với những đứa trẻ nông thôn như tôi, Sài Gòn là một miền đất thật xa, chỉ nghe người ta kể về sự giàu có, phồn hoa, nghe người ta ngưỡng mộ dân Sài Gòn – một miền đất hứa.

  • Con đi học ở đâu về?
  • Dạ, con học ở Sài Gòn.
  • Học ở Sài Gòn hả? Giỏi vậy. Học ở đó xong rồi đi làm được nhiều tiền lắm.

Cứ thế, chúng tôi lớn lên với giấc mơ Sài Gòn, giấc mơ thành phố. Một cách mơ mơ, hồ hồ. 

Khi xưa, từ quê tôi đến Sài Gòn phải mất cả nửa ngày, chuyến xe tốc hành đi vào 3h khuya sáng mà có khi phải tận 9-10h trưa mới đến vì cách trở hai chuyến phà. Những đứa trẻ như chúng tôi, đứa nào có người thân ở thành phố, cứ hè là tụi nó lên Sài Gòn chơi. Thời đó, tôi cũng ngưỡng mộ lắm và hay ngồi nghe bạn kể về Sài Gòn thế nọ, thế kia. 

Năm tháng trôi qua, cuối cùng thì tôi cũng đã là một kẻ trọ ở “xứ sở dân nhập cư đông hơn dân chính hiệu” này. Một năm, năm năm rồi mười một năm có lẻ. Tôi đi học, đi làm, rồi phải vừa làm, vừa học ở chốn trường đời; chứng kiến thành phố ngày mỗi chật chội, đông đúc, ồn ã lẫn ô nhiễm; chứng kiến sự phồn hoa, bạc vàng lấp lánh và cả những góc khuất âm u, dư thừa nước mắt. 

Giờ đây mỗi khi mệt mỏi vì tiếng ồn của loạt máy bay ngang qua bầu trời hằng đêm, tôi lại thèm được vùi đôi tai của mình vào thanh âm của dàn đồng ca ễnh ương, giun dế để ru giấc mơ lửng lơ trên cõi mây bay bềnh bồng. 

Giấc mơ Sài Gòn của chúng tôi hình như lại thoáng mơ mơ, hồ hồ?

Trong buổi trà dư tửu hậu ấy, chúng tôi còn nhắc về những bộ phim và dàn ăng-ten bằng nhôm vắt vẻo trên nóc nhà ngày trước. Mỗi lần xem phải có một đứa đứng canh TV, một đứa chạy đi quay cho đầu Ăng-ten hướng về phía nhà đài; vừa quay, vừa ngoái đầu vào nhà hỏi dồn dập “Được chưa? Được chưa vậy?”. Đôi khi xui xẻo, đến đoạn phim gây cấn thì bị cơn gió chơi khăm, thổi lệch hướng Ăng-ten, màn hình lập tức nhảy hột trắng hột đen, kêu rột rẹt. Cả bọn la trời rồi lập tức một đứa phóng như bay về phía Ăng-ten để chỉnh.  

Những chiếc Ăng-ten ngày ấy là cả một bầu trời tuổi thơ tươi đẹp của chúng tôi với Tiểu long nhân, Tây du kí, Sinbad… Những ảnh hình của một tôi hồn nhiên cứ khiến cho một tôi bây giờ thi thoảng thèm thuồng quá sức.  

Chúng tôi nhắc nhau nhớ về những chiếc xe đạp đến trường. Mỗi buổi sáng, học sinh khắp nơi trên từng chiếc xe cọc cạch, nối đuôi nhau đến trường. Thầy cô giáo ở quê tôi thời đó đa phần cũng đều đi xe đạp. Nón lá, áo dài trắng, tiếng nói cười rôm rả trên con đường quê là những hình ảnh tôi chưa bao giờ quên được trong tâm trí. Đôi lần thầm cảm ơn vì mình đã được sinh ra ở vùng nông thôn ấy để biết bầu trời trong xanh, biết con cò, đồng ruộng, biết những mùa nước lớn, nước ròng, mùi khói đốt đồng, mùi khói bếp cay nồng, mùi của nấm mối, mùi của rơm rạ, của nắng vào những chiều đi bắt cá dưới ruộng lúa đã gặt xong…

Những câu chuyện trà nước nếu đã bắt đầu bằng “Em nhớ hồi đó…” thì không bao giờ có kết thúc. Dòng nhớ cứ miên man rồi thôi thúc chảy về. 

“Chị còn nhớ đoạn đường đó không?”. 

“Chị còn nhớ bộ phim chiếu lúc đó không?”. 

Rồi tít mắt cười.. vì vui quá, vì có người cùng giữ những kí ức giống với mình, cùng thời với mình…

Sài Gòn lại nổi gió trở mùa, những người con xa quê lại có dịp lần giở lại từng lớp kí ức được xếp ngay ngắn trong một Miền Nhớ thân thương. 

Thi thoảng chúng tôi lại đặt một dấu lặng trầm ngâm giữa cuộc chuyện trò, đầu lưỡi tê đi vì vị đắng của ngụm trà còn âm ấm giữa khoang miệng, trong lúc não bộ và trái tim bắt đầu thở than “tìm đâu bây giờ, hỡi ngày xưa ơi!”.

Ngày mai thức dậy, phải chăng như bao năm nay, tôi sẽ lại để mình mê mải trong hành trình của một khách trọ chốn phồn hoa. Hay tôi sẽ công nhận rằng có một miền đất hứa thật gần mà “đứa trẻ ngày xưa” chưa bao giờ biết đến. 

LẠC NHIÊN

 

 

 

CĂNG CƠ CẢM XÚC TỪ CĂNG THẲNG VÀ SANG CHẤN

  Căng cơ cảm xúc là hiện tượng phổ biến ở nhiều người, đặc biệt trong các bối cảnh căng thẳng kéo dài, sang chấn hoặc rối loạn điều hòa cảm xúc. Khi cảm xúc bị kìm nén hoặc không thể giải phóng đúng cách, cơ thể thường "giữ" lại cảm xúc dưới dạng căng cơ, co...

THÓI QUEN LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI KHÁC

  Trong những tình huống bị đe dọa, hệ thần kinh của chúng ta có thể phản ứng theo ba hướng: chiến đấu (fight), bỏ chạy (flight) hoặc đông cứng (freeze). Trong trạng thái đông cứng, cơ thể rơi vào tình trạng bất động - nhịp tim chậm lại, các cơ trở nên tê liệt,...

KHI ĐÀN ÔNG “YẾU SINH LÝ” VÌ TÂM LÝ

  Tình trạng “yếu sinh lý” ở nam giới – đặc biệt là khó cương cứng hoặc xuất tinh sớm khi gần gũi với người mình yêu – thường khiến người trong cuộc cảm thấy xấu hổ, mất tự tin, thậm chí là hoang mang. Tuy nhiên, rất nhiều trường hợp được ghi nhận rằng người đàn...

CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ BỆNH CƯỜNG GIÁP

GÓC NHÌN TỔNG THỂ VỀ TÂM – THÂN – KINH Cường giáp (hyperthyroidism) là tình trạng tuyến giáp sản xuất quá mức hormone thyroxine (T4) và triiodothyronine (T3), khiến cơ thể rơi vào trạng thái “tăng tốc” kéo dài. Người bệnh thường gặp các triệu chứng như hồi hộp, mất...

KHI BẠN YÊU MỘT NGƯỜI “ÁI KỶ”

Yêu một người mắc rối loạn nhân cách ái kỷ (Narcissistic Personality Disorder – NPD) không chỉ là một hành trình đầy mâu thuẫn và tổn thương, mà còn có thể khiến bạn đánh mất chính mình. Mối quan hệ ấy có thể bắt đầu bằng sự quyến rũ mạnh mẽ – bạn cảm thấy được chú ý,...

PHÂN LY – KHI NỖI ĐAU TRỞ NÊN “BÌNH THƯỜNG”

​ Có những người sống qua đau khổ mà không hề biết rằng mình đang đau. Không phải vì nỗi đau nhỏ bé hay dễ chịu – mà vì họ đã sống quá lâu trong nó, đến mức cảm giác ấy trở thành điều "bình thường", quen thuộc như hơi thở. Đó là biểu hiện sâu sắc của hiện tượng phân...

NHỮNG KẺ THÍCH “GIẢI CỨU” HÔN NHÂN NGƯỜI KHÁC

  Rối loạn nhân cách là một nhóm các dạng suy nghĩ, hành vi và cảm xúc không linh hoạt, cứng nhắc, gây ra nhiều khó khăn trong quan hệ cá nhân và xã hội. Các loại rối loạn nhân cách như rối loạn nhân cách phụ thuộc, rối loạn nhân cách ranh giới (borderline...

HỘI CHỨNG “CON ÔNG CHÁU CHA”

"Hội chứng con ông cháu cha" là cách nói phổ biến ở Việt Nam để chỉ những người trẻ được sinh ra trong gia đình có địa vị, quyền lực hoặc tài sản giàu có, từ đó nhận được nhiều đặc quyền, bảo bọc quá mức, thậm chí có thể được “trải đường” để thành công. Đây là hiện...

CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU KHÔNG HỒI KẾT

  Với những người mang đặc điểm của rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic Personality Disorder – HPD), cuộc sống thường được cảm nhận như một sân khấu rộng lớn, nơi họ luôn là nhân vật chính, là trung tâm của mọi ánh nhìn. Họ thường có nhu cầu thể hiện bản...

TRẦM CẢM CƯỜI Ở NGƯỜI TRẺ

  Khi nụ cười che giấu tổn thương Trầm cảm cười (smiling depression) là một hiện tượng tâm lý đặc biệt, khi người mắc trầm cảm vẫn thể hiện ra ngoài một vẻ mặt vui vẻ, lạc quan, năng động. Họ mỉm cười, làm việc, giao tiếp như một người “ổn” – nhưng sâu bên trong...

NAM GIỚI VÀ CĂNG THẲNG MÃN TÍNH

  Ai trong chúng ta cũng từng trải qua căng thẳng, nhưng với nam giới, cách họ đối mặt với căng thẳng kéo dài (căng thẳng mãn tính) lại rất khác biệt — và đôi khi khá âm thầm. Thay vì nói ra cảm xúc hoặc tìm kiếm sự hỗ trợ, nhiều người đàn ông lại chọn cách im...

NAM GIỚI VÀ HÀNH VI TỰ HỦY HOẠI MÌNH

  Căng thẳng và sang chấn là hai trạng thái có khả năng âm thầm định hình hành vi, đặc biệt là ở những người mang trong mình nhiều niềm tin tiêu cực về bản thân. Ở nhiều nam giới, khi đối mặt với áp lực quá mức từ công việc, mối quan hệ, hoặc sự kỳ vọng xã hội về...

CĂNG CƠ CẢM XÚC TỪ CĂNG THẲNG VÀ SANG CHẤN

  Căng cơ cảm xúc là hiện tượng phổ biến ở nhiều người, đặc biệt trong các bối cảnh căng thẳng kéo dài, sang chấn hoặc rối loạn điều hòa cảm xúc. Khi cảm xúc bị kìm nén hoặc không thể giải phóng đúng cách, cơ thể thường "giữ" lại cảm xúc dưới dạng căng cơ, co...

TẠI SAO TA ĐÔNG CỨNG

  Tại sao ta “đông cứng” và cố làm hài lòng người khác khi lớn lên trong môi trường không an toàn Khi chúng ta sống trong một môi trường đầy căng thẳng như gia đình có bạo hành, la mắng, kiểm soát hoặc bị bỏ mặc, cơ thể và não bộ sẽ dần hình thành những cách đặc...

THÓI QUEN LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI KHÁC

  Trong những tình huống bị đe dọa, hệ thần kinh của chúng ta có thể phản ứng theo ba hướng: chiến đấu (fight), bỏ chạy (flight) hoặc đông cứng (freeze). Trong trạng thái đông cứng, cơ thể rơi vào tình trạng bất động - nhịp tim chậm lại, các cơ trở nên tê liệt,...

LẠC NỘI MẠC TỬ CUNG VÀ CĂNG THẲNG MÃN TÍNH

  Khi cơ thể không còn là nơi an toàn Lạc nội mạc tử cung không chỉ là một bệnh phụ khoa. Đó là một trải nghiệm sống toàn thân, toàn tâm – nơi người phụ nữ không chỉ đối mặt với cơn đau thể xác kéo dài, mà còn sống chung với nỗi bất an, mệt mỏi, và cảm giác cô...

HỘI CHỨNG NHỮNG ĐỨA TRẺ “ZOOMBIE”

  Khi mạng xã hội làm trầm trọng thêm ADHD Trong vài năm trở lại đây, thuật ngữ “hội chứng những đứa trẻ zombie” được sử dụng để mô tả hình ảnh những đứa trẻ trở nên đờ đẫn, mất khả năng tập trung, và phản ứng chậm chạp sau thời gian dài tiếp xúc với màn hình,...

KHI XẤU HỔ TRUYỀN TỪ MẸ SANG CON GÁI

  Trong quá trình làm việc trị liệu với phụ nữ, một trong những điều khiến người ta day dứt nhất không phải là những tổn thương cụ thể, mà là cảm giác xấu hổ bám rễ vào tận sâu bên trong. Nhiều phụ nữ mang trong mình cảm giác rằng sự tồn tại của họ là một điều...

KHI ĐÀN ÔNG “YẾU SINH LÝ” VÌ TÂM LÝ

  Tình trạng “yếu sinh lý” ở nam giới – đặc biệt là khó cương cứng hoặc xuất tinh sớm khi gần gũi với người mình yêu – thường khiến người trong cuộc cảm thấy xấu hổ, mất tự tin, thậm chí là hoang mang. Tuy nhiên, rất nhiều trường hợp được ghi nhận rằng người đàn...

CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ BỆNH CƯỜNG GIÁP

GÓC NHÌN TỔNG THỂ VỀ TÂM – THÂN – KINH Cường giáp (hyperthyroidism) là tình trạng tuyến giáp sản xuất quá mức hormone thyroxine (T4) và triiodothyronine (T3), khiến cơ thể rơi vào trạng thái “tăng tốc” kéo dài. Người bệnh thường gặp các triệu chứng như hồi hộp, mất...