CHIẾC MẶT NẠ DA NGƯỜI

CHIẾC MẶT NẠ DA NGƯỜI

 

Đêm qua Sài Gòn trở gió. Cơn gió vì quá phấn khích nên đã đùa quá trớn lên hàng cây. Chiếc lá xanh bàng hoàng lìa cành trong tiếng cười lao xao, vô tâm của một niềm vui thái quá. 

Những ngọn đèn đường vàng vọt, đứng thu lu, lặng lẽ làm việc khi đêm về. Mọi nỗ lực để lôi kéo sự chú ý của ánh đèn của những con thiêu thân đều bị vùi tắt, chúng kiệt sức và lũ lượt rơi xuống mặt đường lạnh tanh.

Con đường trong phố có những khoảng tối mù mù vì đèn đường bị hư. Tiếng dế râm ran từ những hốc cây lớn khiến không gian như thể đang ở một vùng quê xa xăm nào đó.

Những ngôi nhà cửa khép im lìm. Cục nóng điều hòa liên tục phả những làn hơi hầm hập. Mùa nắng ở Sài Gòn mỗi năm một vô chừng. Những con người uể oải sau một ngày dài mệt nhoài trong cái nắng, chẳng còn muốn nói nhiều thêm một câu nào. Tan tầm, ai cũng chỉ muốn nhanh về nhà để ngả lưng…

Đêm Sài Gòn trở gió. Em một mình bước qua con phố nhỏ. Nhà ai đang bật khúc Tình xa. Em ngồi lại bên chiếc ghế đá ở hiên nhà người lạ, lặng nghe hết bài hát. Nước mắt bất giác rơi tuột ra khỏi hàng mi, không thể kiềm lắng được mà cứ thế thổn thức mãi.

Có những điều chất chứa trong lòng chỉ dám phơi bày ra khi hoàng hôn khép mắt để tự mình lắng nghe mình, rồi lại cất giấu đi khi bình minh cựa mình thức giấc. 

Con người ta cô đơn nhất có lẽ là khi không thể bung xõa những cảm xúc thật thà nhất của mình mà cứ phải gồng người đeo mang một bộ mặt khác. 

Mỗi sáng, em nhìn mặt mình trong gương soi với một lớp trang điểm cầu kì, hít một hơi thật sâu và khoác một nụ cười, sau đó bước lên xe đến công ty, rồi huyên thuyên nói cười. 

Chiều tan tầm, em trút vội lớp trang điểm và những nụ cười, về với chính mình, trần trụi giữa đêm và lặng lẽ như một đóa quỳnh nở trong đêm đen quánh. 

Giá như có một người tri kỉ hiểu được những chênh vênh trong lòng và có thể chọc mình khóc cười để bật ra hết những hỗn độn, rối reng của cuộc sống. Em sẽ có thể thật thà kể hết cho người nghe những điều chưa bao giờ nói ra cùng với ai. 

Một người có thể lắng nghe và không bao giờ phán xét, chỉ nhẹ nhàng đưa ra những lời khuyên hoặc đôi khi mắng thật gay gắt để em tỉnh ngộ.

Một người có thể ngồi yên ở đó, nhìn em cởi bỏ lớp mặt nạ thường ngày mà không chút ngỡ ngàng vì quá khác biệt. Bởi em bất cần và gai góc. 

Một người có thể lặng lẽ đi bên cạnh và kiên nhẫn đến khi em mở lời tâm sự mà không bao giờ hỏi dồn.

Một người có thể cho em mượn bờ vai, im lặng nghe em khóc thật thoải mái trong những ngày mệt mỏi nhất, lau dùm em dòng nước mắt rồi dịu dàng hỏi: “Khóc xong chưa? Đi ăn gì không?

Vậy mà bao nhiêu năm trôi đi, nỗi niềm mơ ước ấy vẫn chỉ cố hữu là ước mơ.

Đó là vì em chưa bao giờ đi tìm mà chỉ mong cầu người ta đến. 

Là vì em chưa thực sự tin tưởng và mở lòng nên tay chẳng với được đến tay. 

Là vì em sợ cảm giác mất đi sau khi có được, những bội phản, nhạt nhoà khiến em mỏi mệt trên hành trình tìm kiếm.

Là vì em quá nhạy cảm đến mẫn cảm với những người cố gắng chạm vào những góc khuất trong em.

Mệt mỏi nhất là cứ giữ lấy những ủ ê rồi phải tạo lớp vỏ bọc để giấu chúng đi vì bản thân mang vác quá nhiều trách nhiệm, không được phép để mình mỏng manh trước mặt người khác.

Khép lại cánh cửa lòng mình là chấp nhận sống với nỗi cô độc.

Nhưng con người tồn tại trên cuộc đời này, dù có độc lập đến đâu cũng cần có người bầu bạn. Đó là khao khát thật thà nhất của mỗi con người.

Cuộc sống vẫn tràn ngập những niềm vui và hy vọng, đó là lí do để cây vẫn đâm chồi, hoa vẫn nở, chim vẫn hót reo vui.

Vì thế, hãy thử để ai đó nhìn thấy được một thoáng con người thật của em, tạo cơ hội cho sự thấu cảm bước ra khỏi căn phòng tối mà chính em là người nhốt chặt.  

Đến một lúc nào đó em sẽ thầm cảm ơn những người cũ đã ra đi để mình trưởng thành hơn sau vấp ngã. Cảm ơn người mới sẽ đến để dìu mình đi trong bước đời sau này.

Đêm Sài Gòn trở gió, Sài Gòn chờ đợi những cơn mưa sau mùa nắng gắt gay… 

Em trong mùa gió trở, em đã muốn đi tìm cho mình một tri kỉ sau những tháng ngày đơn côi… 

LẠC NHIÊN

Đêm qua Sài Gòn trở gió. Cơn gió vì quá phấn khích nên đã đùa quá trớn lên hàng cây. Chiếc lá xanh bàng hoàng lìa cành trong tiếng cười lao xao, vô tâm của một niềm vui thái quá. 

Những ngọn đèn đường vàng vọt, đứng thu lu, lặng lẽ làm việc khi đêm về. Mọi nỗ lực để lôi kéo sự chú ý của ánh đèn của những con thiêu thân đều bị vùi tắt, chúng kiệt sức và lũ lượt rơi xuống mặt đường lạnh tanh.

Con đường trong phố có những khoảng tối mù mù vì đèn đường bị hư. Tiếng dế râm ran từ những hốc cây lớn khiến không gian như thể đang ở một vùng quê xa xăm nào đó.

Những ngôi nhà cửa khép im lìm. Cục nóng điều hòa liên tục phả những làn hơi hầm hập. Mùa nắng ở Sài Gòn mỗi năm một vô chừng. Những con người uể oải sau một ngày dài mệt nhoài trong cái nắng, chẳng còn muốn nói nhiều thêm một câu nào. Tan tầm, ai cũng chỉ muốn nhanh về nhà để ngả lưng…

Đêm Sài Gòn trở gió. Em một mình bước qua con phố nhỏ. Nhà ai đang bật khúc Tình xa. Em ngồi lại bên chiếc ghế đá ở hiên nhà người lạ, lặng nghe hết bài hát. Nước mắt bất giác rơi tuột ra khỏi hàng mi, không thể kiềm lắng được mà cứ thế thổn thức mãi.

Có những điều chất chứa trong lòng chỉ dám phơi bày ra khi hoàng hôn khép mắt để tự mình lắng nghe mình, rồi lại cất giấu đi khi bình minh cựa mình thức giấc. 

Con người ta cô đơn nhất có lẽ là khi không thể bung xõa những cảm xúc thật thà nhất của mình mà cứ phải gồng người đeo mang một bộ mặt khác. 

Mỗi sáng, em nhìn mặt mình trong gương soi với một lớp trang điểm cầu kì, hít một hơi thật sâu và khoác một nụ cười, sau đó bước lên xe đến công ty, rồi huyên thuyên nói cười. 

Chiều tan tầm, em trút vội lớp trang điểm và những nụ cười, về với chính mình, trần trụi giữa đêm và lặng lẽ như một đóa quỳnh nở trong đêm đen quánh. 

Giá như có một người tri kỉ hiểu được những chênh vênh trong lòng và có thể chọc mình khóc cười để bật ra hết những hỗn độn, rối reng của cuộc sống. Em sẽ có thể thật thà kể hết cho người nghe những điều chưa bao giờ nói ra cùng với ai. 

Một người có thể lắng nghe và không bao giờ phán xét, chỉ nhẹ nhàng đưa ra những lời khuyên hoặc đôi khi mắng thật gay gắt để em tỉnh ngộ.

Một người có thể ngồi yên ở đó, nhìn em cởi bỏ lớp mặt nạ thường ngày mà không chút ngỡ ngàng vì quá khác biệt. Bởi em bất cần và gai góc. 

Một người có thể lặng lẽ đi bên cạnh và kiên nhẫn đến khi em mở lời tâm sự mà không bao giờ hỏi dồn.

Một người có thể cho em mượn bờ vai, im lặng nghe em khóc thật thoải mái trong những ngày mệt mỏi nhất, lau dùm em dòng nước mắt rồi dịu dàng hỏi: “Khóc xong chưa? Đi ăn gì không?

Vậy mà bao nhiêu năm trôi đi, nỗi niềm mơ ước ấy vẫn chỉ cố hữu là ước mơ.

Đó là vì em chưa bao giờ đi tìm mà chỉ mong cầu người ta đến. 

Là vì em chưa thực sự tin tưởng và mở lòng nên tay chẳng với được đến tay. 

Là vì em sợ cảm giác mất đi sau khi có được, những bội phản, nhạt nhoà khiến em mỏi mệt trên hành trình tìm kiếm.

Là vì em quá nhạy cảm đến mẫn cảm với những người cố gắng chạm vào những góc khuất trong em.

Mệt mỏi nhất là cứ giữ lấy những ủ ê rồi phải tạo lớp vỏ bọc để giấu chúng đi vì bản thân mang vác quá nhiều trách nhiệm, không được phép để mình mỏng manh trước mặt người khác.

Khép lại cánh cửa lòng mình là chấp nhận sống với nỗi cô độc.

Nhưng con người tồn tại trên cuộc đời này, dù có độc lập đến đâu cũng cần có người bầu bạn. Đó là khao khát thật thà nhất của mỗi con người.

Cuộc sống vẫn tràn ngập những niềm vui và hy vọng, đó là lí do để cây vẫn đâm chồi, hoa vẫn nở, chim vẫn hót reo vui.

Vì thế, hãy thử để ai đó nhìn thấy được một thoáng con người thật của em, tạo cơ hội cho sự thấu cảm bước ra khỏi căn phòng tối mà chính em là người nhốt chặt.  

Đến một lúc nào đó em sẽ thầm cảm ơn những người cũ đã ra đi để mình trưởng thành hơn sau vấp ngã. Cảm ơn người mới sẽ đến để dìu mình đi trong bước đời sau này.

Đêm Sài Gòn trở gió, Sài Gòn chờ đợi những cơn mưa sau mùa nắng gắt gay… 

Em trong mùa gió trở, em đã muốn đi tìm cho mình một tri kỉ sau những tháng ngày đơn côi… 

LẠC NHIÊN

PHỤ NỮ YÊU NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH

​ Một trong những nghịch lý đau lòng trong tâm lý học là: không ít phụ nữ tử tế, thông minh, sống có trách nhiệm và đầy cảm thông lại rơi vào những mối quan hệ độc hại với người có rối loạn nhân cách, như rối loạn nhân cách chống đối xã hội (psychopath) hoặc rối loạn...

BẠO LỰC TÌNH DỤC TRONG CỘNG ĐỒNG LGBT+

Khi nhắc đến bạo lực tình dục, công chúng thường hình dung đến những tình huống dị nguyên – đàn ông dị tính tấn công người yếu thế, phụ nữ hoặc trẻ em. Nhưng trong cộng đồng LGBT+, bạo lực tình dục và thể lý lại tồn tại một cách thầm lặng, dai dẳng và thường bị che...

ĐÀN ÔNG “THẲNG” THÍCH LÀM BOTTOM

Trong xã hội hiện đại, các khái niệm về tính dục đang ngày càng được nhìn nhận một cách linh hoạt và đa chiều hơn. Câu nói “đàn ông thẳng thích làm bottom” – tức là những người đàn ông có xu hướng dị tính nhưng lại thích vai trò tiếp nhận trong quan hệ tình dục –...

KHI TRỊ LIỆU TRỞ THÀNH SÂN KHẤU “NÂNG ĐỠ”

  Không phải ai làm nghề trị liệu cũng thật sự chữa lành. Có những người bước vào nghề này với trái tim từng tổn thương, khao khát hiểu người khác, và ước mong được hiện diện cho ai đó – như điều họ từng cần nhưng không có. Nhưng cũng có những người chọn nghề trị...

MASTER – BIỂU TƯỢNG QUYỀN LỰC TUYỆT ĐỐI

  Khi con người rơi vào trạng thái mất kiểm soát – cảm xúc, cơ thể, hay các mối quan hệ – một số người không tìm đến con người, mà tìm đến một biểu tượng quyền lực tuyệt đối: “master”. Đó có thể là một đấng tâm linh, một vị thầy, một hình tượng cha lý tưởng hóa,...

RONG KINH, CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ SANG CHẤN

Rong kinh – hiện tượng kinh nguyệt kéo dài bất thường trên 7 ngày hoặc ra máu nhiều hơn bình thường – không chỉ là vấn đề phụ khoa thuần túy mà còn có liên hệ chặt chẽ với trạng thái căng thẳng mãn tính, đặc biệt ở những người có tiền sử sang chấn tâm lý. Trong nhiều...

ĐÀN BÀ HẤP DẪN VÌ HỌ RỰC RỠ, KHÁC BIỆT

Có những người phụ nữ mang trong mình thứ khí chất rất riêng: trí tuệ, độc lập, đầy nội lực. Họ bước vào một căn phòng và lập tức khiến không khí thay đổi – không phải vì ngoại hình, mà vì sự sắc bén, bình thản và không dễ nắm bắt. Đối với nhiều người đàn ông, họ là...

TRỊ LIỆU TÂM LÝ – MỘT TIẾN TRÌNH ĐAU ĐỚN, TRIỂN NỞ VÀ THĂNG HOA

Trị liệu tâm lý không phải là nơi để ai đó “dỗ dành” bạn vượt qua nỗi buồn, cũng không phải nơi đưa ra lời khuyên nhanh chóng để “suy nghĩ tích cực hơn”. Trị liệu là một tiến trình – dài hơi, nhiều lớp, và đôi khi vô cùng đau đớn. Đó là hành trình trở về đối diện với...

NGƯỜI ĐỒNG TÍNH NAM VÀ RỐI LOẠN CƯƠNG DƯƠNG TRONG GẮN BÓ

Với nhiều người đồng tính nam, rối loạn cương dương không đơn thuần là vấn đề thể chất, mà còn là tấm gương phản chiếu những tổn thương sâu kín về cảm xúc, sự xấu hổ và kiểu gắn bó không an toàn hình thành từ rất sớm. Lớn lên trong một xã hội nơi sự nam tính chuẩn mực...

KHI CON GÁI KHÔNG ĐƯỢC ƯU TIÊN

  Trong nhiều gia đình, đặc biệt ở những nền văn hóa coi trọng nam giới, việc con trai được ưu tiên và con gái bị xem nhẹ không chỉ là một bất công xã hội mà còn là một trải nghiệm sang chấn sâu sắc, để lại dấu vết vô hình trong mối gắn bó, cảm nhận về cơ thể và...

PHỤ NỮ YÊU NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH

​ Một trong những nghịch lý đau lòng trong tâm lý học là: không ít phụ nữ tử tế, thông minh, sống có trách nhiệm và đầy cảm thông lại rơi vào những mối quan hệ độc hại với người có rối loạn nhân cách, như rối loạn nhân cách chống đối xã hội (psychopath) hoặc rối loạn...

BẠO LỰC TÌNH DỤC TRONG CỘNG ĐỒNG LGBT+

Khi nhắc đến bạo lực tình dục, công chúng thường hình dung đến những tình huống dị nguyên – đàn ông dị tính tấn công người yếu thế, phụ nữ hoặc trẻ em. Nhưng trong cộng đồng LGBT+, bạo lực tình dục và thể lý lại tồn tại một cách thầm lặng, dai dẳng và thường bị che...

ĐÀN ÔNG “THẲNG” THÍCH LÀM BOTTOM

Trong xã hội hiện đại, các khái niệm về tính dục đang ngày càng được nhìn nhận một cách linh hoạt và đa chiều hơn. Câu nói “đàn ông thẳng thích làm bottom” – tức là những người đàn ông có xu hướng dị tính nhưng lại thích vai trò tiếp nhận trong quan hệ tình dục –...

KHI TRỊ LIỆU TRỞ THÀNH SÂN KHẤU “NÂNG ĐỠ”

  Không phải ai làm nghề trị liệu cũng thật sự chữa lành. Có những người bước vào nghề này với trái tim từng tổn thương, khao khát hiểu người khác, và ước mong được hiện diện cho ai đó – như điều họ từng cần nhưng không có. Nhưng cũng có những người chọn nghề trị...

MASTER – BIỂU TƯỢNG QUYỀN LỰC TUYỆT ĐỐI

  Khi con người rơi vào trạng thái mất kiểm soát – cảm xúc, cơ thể, hay các mối quan hệ – một số người không tìm đến con người, mà tìm đến một biểu tượng quyền lực tuyệt đối: “master”. Đó có thể là một đấng tâm linh, một vị thầy, một hình tượng cha lý tưởng hóa,...

RONG KINH, CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ SANG CHẤN

Rong kinh – hiện tượng kinh nguyệt kéo dài bất thường trên 7 ngày hoặc ra máu nhiều hơn bình thường – không chỉ là vấn đề phụ khoa thuần túy mà còn có liên hệ chặt chẽ với trạng thái căng thẳng mãn tính, đặc biệt ở những người có tiền sử sang chấn tâm lý. Trong nhiều...

VAI DIỄN XÃ HỘI DÀNH CHO NAM GIỚI

  Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, nam giới thường được đặt vào một vai diễn xã hội định sẵn: trụ cột, mạnh mẽ, lý trí, thành công và không được phép yếu đuối. Vai diễn này không chỉ là một mong đợi văn hóa, mà còn được củng cố...

HIỆU ỨNG DÂY THUN TRONG TRỊ LIỆU

Trong trị liệu sang chấn, người trị liệu thường chứng kiến hiện tượng "rubber band effect" – hiệu ứng dây thun – khi thân chủ tạm thời tiến vào trạng thái mới (an toàn hơn, kết nối hơn, điều tiết hơn), rồi sau đó bất ngờ "co lại" về mô thức cũ như thể bị bật trở lại....

ĐÀN BÀ HẤP DẪN VÌ HỌ RỰC RỠ, KHÁC BIỆT

Có những người phụ nữ mang trong mình thứ khí chất rất riêng: trí tuệ, độc lập, đầy nội lực. Họ bước vào một căn phòng và lập tức khiến không khí thay đổi – không phải vì ngoại hình, mà vì sự sắc bén, bình thản và không dễ nắm bắt. Đối với nhiều người đàn ông, họ là...

HỌC TÂM LÝ CÓ THẬT SỰ GIÚP TA ỔN HƠN?

  Nhiều bạn trẻ chọn học ngành tâm lý với một mong muốn rất chân thành: “Mình muốn hiểu bản thân hơn, muốn chữa lành những tổn thương của chính mình.” Điều đó không sai. Trong một thế giới nhiều biến động, nơi cảm xúc dễ bị bỏ qua và tổn thương thường bị xem nhẹ,...