HÔM NAY TÔI CÔ ĐƠN

HÔM NAY TÔI CÔ ĐƠN

Thuở còn bé, lúc nào tôi cũng ao ước mình có thể lớn thật mau. Vì tôi tin rằng khi làm người lớn sẽ không bị gò bó trong những quy tắc nhàm chán thuộc về trẻ con, có thể tự do làm bất cứ điều gì mình muốn. 

Tôi vẽ ra viễn cảnh mình có thể chạy nhảy cùng đám con nít trong xóm cho đến khi trời tối mịt, có thể thoải mái xem Tivi mà không cần đi ngủ sau mười giờ tối, hoặc có thể mua hết những viên kẹo bọc giấy màu ở quầy tạp hóa của bà hàng xóm mà chẳng sợ ai rầy la, vì tôi đã là người lớn rồi mà.     

Cứ thế, những đứa trẻ như tôi khao khát về thứ quyền năng được gọi tên “người lớn”. Tôi vùng vẫy, tìm cách để được lớn lên. Có hôm tôi cố gắng ăn nhiều hơn hai bát cơm. Có ngày tôi loay hoay trước gương xem mình có cao hơn chút nào hay đã mặc vừa chiếc áo của mẹ. Khi đó, việc được lớn lên thật hấp dẫn và mời gọi, tựa như một “vùng đất hứa” mà đứa trẻ con nào cũng mơ mộng nghĩ về.

Sau này, khi tôi đã đặt chân vào “vùng đất hứa” ấy rồi, tôi lại phát hiện ra mảnh đất này không thật sự lộng lẫy, thơ mộng như tôi hằng tưởng tượng. Lệ phí của nơi đây đắt đỏ biết bao, đòi hỏi tôi phải đánh đổi bằng mọi sự đơn thuần, ngây ngô và hồn nhiên của một thời non trẻ. Hóa ra chặng đường trưởng thành lại chính là hành trình để đi đến cô đơn. 

Lớn lên đồng nghĩa với việc con người phải đối mặt với nhiều vấn đề của tuổi trưởng thành. Đôi vai cũng vì thế mà phải gồng gánh nhiều trách nhiệm hơn. Cuộc sống hiện đại bức ép chúng ta trong vô vàn áp lực như trường lớp, công việc, gánh nặng cơm áo gạo tiền, nghĩa vụ chăm sóc cho chính mình và những người thân yêu, sức khỏe thể chất lẫn tinh thần,… Chúng ta không còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ chỉ cần dựa dẫm vào người lớn, mà trở thành những kẻ to xác bị cuộc sống xoay vần trong những chuỗi ngày tuyệt vọng, bế tắc và cô đơn.

Có những lúc tôi hòa mình vào đám đông nhộn nhịp nhưng bên trong vẫn tồn tại một bản thể trơ trọi đang dần chết lặng. Có những hôm tôi ngồi giữa quán xá đông người, nói cười vui vẻ nhưng vẫn không biết giải bày những tâm sự chất chứa trong lòng cùng với ai. Có những ngày tôi đứng giữa phố đông nhìn dòng người lướt qua nhau tấp nập, chẳng tồn tại một giao điểm, cũng chẳng kịp trao nhau một ánh mắt, một nụ cười hay một câu chào vội vã. 

Cả ngày tôi cứ phải gồng mình với những trách nhiệm, gánh nặng riêng. Để đến khi đêm về, tôi lại bó mình vào căn phòng với bốn bức tường đơn điệu, nằm nghe sự trống trải chảy dài trong từng mạch máu. Chiếc điện thoại cứ thế im lìm, chẳng một tin nhắn hay cuộc gọi đến suốt một ngày dài. Tôi tự hỏi có ai đang nhớ đến mình và thật sự cần mình hay không. Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn độn. Tôi bất an trong chính vỏ bọc của bản thân. Tôi hoang mang trước những ngã rẽ của cuộc đời.

Có lẽ khi lớn lên, ai trong chúng ta cũng sẽ dần đánh mất nụ cười đơn thuần trước đây. Chẳng rõ từ bao giờ mà mình đã không còn là một cô bé có thể bật cười khanh khách với một que kẹo hay một món đồ chơi dù nước mắt còn chưa kịp khô trên má. Có đôi lúc, tôi ước thầm giá mà mình được nhỏ bé mãi, được trở về nhà căn nhà nhỏ quen thuộc, được lao vòng tay của gia đình rồi bật khóc thút thít như những ngày còn trẻ dại.

Nhưng rồi những cảm xúc tuyệt vọng cũng dần qua đi. Tôi hiểu rằng nhờ có những ngày cô đơn, buồn bã nên chúng ta mới biết trân trọng những ngày vui vẻ và hạnh phúc. Khúc ca nào cũng cần những nốt nhạc trầm lắng sau giai điệu cao vút ngân vang. Rồi mùa đông lạnh giá sẽ qua đi, trả lại cho đất trời mùa xuân ấm áp với muôn hoa nở rộ. Vì vậy, đừng vội buông xuôi, thả trôi cảm xúc trước những ngày cõi lòng đột nhiên nặng trĩu.

Biết cô đơn là vì chúng ta đã chạm gần hơn với sự trưởng thành. Biết cô đơn là vì chúng ta biết quan tâm, lo lắng cho chính mình và những người khác. Biết cô đơn là vì chúng ta còn khao khát được hạnh phúc, được cho đi và nhận lại yêu thương. 

Giống như những lỗ hổng đã trở thành một phần của ngó sen. Khi chúng ta ăn nó cũng vô tình ăn luôn những lỗ hổng. Những khoảng trống cảm xúc vẫn sẽ luôn tồn tại, trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống này. Quan trọng là cách đối mặt của mỗi người như thế nào. Thay vì trốn chạy hay phủi bỏ, hãy mạnh mẽ đối mặt, chấp nhận và tìm cách tháo gỡ.

Có phải hôm nay bạn đang cô đơn lắm không? Có lẽ tôi phần nào hiểu được cảm xúc chán chường, tuyệt vọng của bạn lúc này, vì tôi cũng từng trải qua những ngày dài buồn bã như thế. Nhưng bạn đừng quá lo lắng, không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!

CATHERINE

Thuở còn bé, lúc nào tôi cũng ao ước mình có thể lớn thật mau. Vì tôi tin rằng khi làm người lớn sẽ không bị gò bó trong những quy tắc nhàm chán thuộc về trẻ con, có thể tự do làm bất cứ điều gì mình muốn. 

Tôi vẽ ra viễn cảnh mình có thể chạy nhảy cùng đám con nít trong xóm cho đến khi trời tối mịt, có thể thoải mái xem Tivi mà không cần đi ngủ sau mười giờ tối, hoặc có thể mua hết những viên kẹo bọc giấy màu ở quầy tạp hóa của bà hàng xóm mà chẳng sợ ai rầy la, vì tôi đã là người lớn rồi mà.     

Cứ thế, những đứa trẻ như tôi khao khát về thứ quyền năng được gọi tên “người lớn”. Tôi vùng vẫy, tìm cách để được lớn lên. Có hôm tôi cố gắng ăn nhiều hơn hai bát cơm. Có ngày tôi loay hoay trước gương xem mình có cao hơn chút nào hay đã mặc vừa chiếc áo của mẹ. Khi đó, việc được lớn lên thật hấp dẫn và mời gọi, tựa như một “vùng đất hứa” mà đứa trẻ con nào cũng mơ mộng nghĩ về.

Sau này, khi tôi đã đặt chân vào “vùng đất hứa” ấy rồi, tôi lại phát hiện ra mảnh đất này không thật sự lộng lẫy, thơ mộng như tôi hằng tưởng tượng. Lệ phí của nơi đây đắt đỏ biết bao, đòi hỏi tôi phải đánh đổi bằng mọi sự đơn thuần, ngây ngô và hồn nhiên của một thời non trẻ. Hóa ra chặng đường trưởng thành lại chính là hành trình để đi đến cô đơn. 

Lớn lên đồng nghĩa với việc con người phải đối mặt với nhiều vấn đề của tuổi trưởng thành. Đôi vai cũng vì thế mà phải gồng gánh nhiều trách nhiệm hơn. Cuộc sống hiện đại bức ép chúng ta trong vô vàn áp lực như trường lớp, công việc, gánh nặng cơm áo gạo tiền, nghĩa vụ chăm sóc cho chính mình và những người thân yêu, sức khỏe thể chất lẫn tinh thần,… Chúng ta không còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ chỉ cần dựa dẫm vào người lớn, mà trở thành những kẻ to xác bị cuộc sống xoay vần trong những chuỗi ngày tuyệt vọng, bế tắc và cô đơn.

Có những lúc tôi hòa mình vào đám đông nhộn nhịp nhưng bên trong vẫn tồn tại một bản thể trơ trọi đang dần chết lặng. Có những hôm tôi ngồi giữa quán xá đông người, nói cười vui vẻ nhưng vẫn không biết giải bày những tâm sự chất chứa trong lòng cùng với ai. Có những ngày tôi đứng giữa phố đông nhìn dòng người lướt qua nhau tấp nập, chẳng tồn tại một giao điểm, cũng chẳng kịp trao nhau một ánh mắt, một nụ cười hay một câu chào vội vã. 

Cả ngày tôi cứ phải gồng mình với những trách nhiệm, gánh nặng riêng. Để đến khi đêm về, tôi lại bó mình vào căn phòng với bốn bức tường đơn điệu, nằm nghe sự trống trải chảy dài trong từng mạch máu. Chiếc điện thoại cứ thế im lìm, chẳng một tin nhắn hay cuộc gọi đến suốt một ngày dài. Tôi tự hỏi có ai đang nhớ đến mình và thật sự cần mình hay không. Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn độn. Tôi bất an trong chính vỏ bọc của bản thân. Tôi hoang mang trước những ngã rẽ của cuộc đời.

Có lẽ khi lớn lên, ai trong chúng ta cũng sẽ dần đánh mất nụ cười đơn thuần trước đây. Chẳng rõ từ bao giờ mà mình đã không còn là một cô bé có thể bật cười khanh khách với một que kẹo hay một món đồ chơi dù nước mắt còn chưa kịp khô trên má. Có đôi lúc, tôi ước thầm giá mà mình được nhỏ bé mãi, được trở về nhà căn nhà nhỏ quen thuộc, được lao vòng tay của gia đình rồi bật khóc thút thít như những ngày còn trẻ dại.

Nhưng rồi những cảm xúc tuyệt vọng cũng dần qua đi. Tôi hiểu rằng nhờ có những ngày cô đơn, buồn bã nên chúng ta mới biết trân trọng những ngày vui vẻ và hạnh phúc. Khúc ca nào cũng cần những nốt nhạc trầm lắng sau giai điệu cao vút ngân vang. Rồi mùa đông lạnh giá sẽ qua đi, trả lại cho đất trời mùa xuân ấm áp với muôn hoa nở rộ. Vì vậy, đừng vội buông xuôi, thả trôi cảm xúc trước những ngày cõi lòng đột nhiên nặng trĩu.

Biết cô đơn là vì chúng ta đã chạm gần hơn với sự trưởng thành. Biết cô đơn là vì chúng ta biết quan tâm, lo lắng cho chính mình và những người khác. Biết cô đơn là vì chúng ta còn khao khát được hạnh phúc, được cho đi và nhận lại yêu thương. 

Giống như những lỗ hổng đã trở thành một phần của ngó sen. Khi chúng ta ăn nó cũng vô tình ăn luôn những lỗ hổng. Những khoảng trống cảm xúc vẫn sẽ luôn tồn tại, trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống này. Quan trọng là cách đối mặt của mỗi người như thế nào. Thay vì trốn chạy hay phủi bỏ, hãy mạnh mẽ đối mặt, chấp nhận và tìm cách tháo gỡ.

Có phải hôm nay bạn đang cô đơn lắm không? Có lẽ tôi phần nào hiểu được cảm xúc chán chường, tuyệt vọng của bạn lúc này, vì tôi cũng từng trải qua những ngày dài buồn bã như thế. Nhưng bạn đừng quá lo lắng, không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!

CATHERINE

AI KHÔNG THÍCH TẾT?

  Khuôn khổ của một đứa trẻ ngoan  Gần đến Tết, tâm trạng của em cứ lên xuống thất thường. Em sắp được về nhà với vòng tay mẹ sau một năm xa nhà miệt mài học tập. Em nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ cả đứa em gái “mít ướt, đụng đâu khóc đó”. Em nhớ những bữa ăn gia đình quây...

TÌM NGƯỜI TỐT HƠN ANH

Tôi nhớ một buổi tối nọ, cô bạn tôi sau khi uống say mèm, đã gục mặt vào lòng tôi và rơi những giọt nước mắt vừa bất lực, vừa đau đớn vì mới chia tay bạn trai sau ba năm gắn bó. Cô ấy nức nở rằng: “Anh ấy bảo tao hãy tìm người tốt hơn. Nhưng anh đâu biết rằng tao sẽ...

NGÔN NGỮ TÌNH YÊU TIẾT LỘ ĐIỀU GÌ VỀ BẢN THÂN BẠN

Thế nhưng, tiến sĩ Gary Chapman đã khiến chúng ta lầm tưởng khi ngụ ý rằng các nhóm ngôn ngữ tình yêu đều ngang bằng nhau. Thực chất, mỗi ngôn ngữ tình yêu đều ẩn chứa những ý nghĩa riêng biệt. Thời gian chất lượng (Quality Time) Thời gian chính là tài sản quý giá...

CON GÁI CỦA MẸ!

“Tôi không thích mẹ càm ràm nhưng lại không thể phớt lờ chúng. Tôi ghét bản thân không thể tốt hơn để mẹ được hạnh phúc. Tôi sợ nếu mình sai phạm thì mẹ sẽ thất vọng.  Không biết từ khi nào, những suy nghĩ về cảm nhận của mẹ luôn là mối bận tâm của tôi. Thậm chí có...

ĐỂ CON ĐƯỢC “HƯỚNG NGOẠI”

  Chị mải miết đi tìm “niềm vui sống của cuộc đời”. Chị có một công việc mà bao người ao ước, một người chồng đẹp trai và có ý chí vươn lên, hai đứa con chăm ngoan, học giỏi và một tâm hồn trống rỗng. Cuộc đời chị là một chuỗi ngày lên kế hoạch, hành động, đạt...

CHẤP NIỆM TÌNH ĐẦU 

Đầu tiên tôi xin mạn phép bày tỏ với các bạn đọc giả rằng bài viết này có lẽ sẽ nhận được nhiều ý kiến trái chiều xung quanh câu chuyện tình đầu- tình cuối. Thế nên hi vọng mọi người tiếp nhận nó với tâm thế chia sẻ từ góc nhìn cá nhân của tác giả nhé. Thân thương....

NHỮNG LÁ THƯ TAY

  Ở nhà tôi có một chiếc tủ gỗ cũ kỹ luôn nằm trong phòng khách, mặc kệ những vật dụng khác đã được sửa sang, tân trang bao lần. Chiếc tủ ấy có một ngăn “chuyên dụng”, đầy ắp những lá thư tay của ba. Có lá thư là do học trò ba gửi vào cái hồi ba chưa phải bỏ nghề...

CON GÁI NÓI CÓ LÀ KHÔNG

  Được rồi, bạn có thể bực bội vì anh ấy đã không gọi cho bạn như đã hứa. Có lẽ bạn đang tức giận vì chàng hứa sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc hẹn hò nhưng thực tế chẳng thay đổi gì cả nếu không muốn nói là ngày càng tệ hơn. Chuyện này cũng dễ hiểu. Nếu anh...

MÂU THUẪN TRỞ THÀNH MỘT BÀ MẸ

  Là một nhà tâm lý với chuyên môn điều trị về những vấn đề sinh sản, tôi vẫn thường nghe các bà mẹ rụt rè giải bày về một điều mà họ không bao giờ chia sẻ với bạn bè hay chồng mình, rằng: “Đôi khi, tôi chỉ ước gì cuộc sống cũ trước đây của mình quay trở lại”. Có...

TÌNH YÊU VỠ TAN DO CÁI GIẬN LÀM CÀN

  Cả giận mất khôn Nhật Hồng vừa chia tay với bạn trai chỉ 2 tuần trước đám cưới. Em bảo do tính em nóng, hay cằn nhằn và phán xét anh ấy nên tình cảm vỡ tan. Sự mất mát khiến em phải ngồi lại nhìn nhận, dằn vặt bản thân vì không hiểu sao em luôn gắt gỏng, sẵn...

GIẢI TỎA CĂNG THẲNG

  Trạng thái căng thẳng trong cuộc sống chính là “kẻ thù không đội trời chung” đối với mọi người. Ngay khi cảm giác này xuất hiện, nhiều người sa lầy vào mục tiêu loại bỏ nó nhưng lại không nhận ra rằng chính điều này lại khiến tâm trạng của mình tồi tệ hơn. Thật...

RANH GIỚI TRONG NHỮNG MỐI QUAN HỆ

  Thiết lập ranh giới trong các mối quan hệ là cách tuyệt vời để các mối quan hệ phát triển lành mạnh. Nhiều người cảm thấy việc này không cần thiết với niềm tin rằng nếu ai đó yêu thương họ, người đó nên biết kỳ vọng của họ là gì và ranh giới của họ là gì. Điều...

GIAO TIẾP TRONG TÌNH YÊU

  Anh ơi, em mệt mỏi quá! Sao thế? … Thôi, không có gì đâu! Ừ. Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe. Khi nào em thấy ổn hơn thì mình nói chuyện sau nhé. Anh không hiểu em gì cả! Anh đúng là một kẻ vô tâm. Kịch bản quen thuộc ở nhiều cặp đôi này có lẽ bạn cũng dễ đoán được...

AI KHÔNG THÍCH TẾT?

  Khuôn khổ của một đứa trẻ ngoan  Gần đến Tết, tâm trạng của em cứ lên xuống thất thường. Em sắp được về nhà với vòng tay mẹ sau một năm xa nhà miệt mài học tập. Em nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ cả đứa em gái “mít ướt, đụng đâu khóc đó”. Em nhớ những bữa ăn gia đình quây...

CHIẾN THẮNG TRONG CUỘC HẸN ĐẦU TIÊN

  Có thể bạn sẽ không tin, nhưng trong cuộc hẹn hò đầu tiên, một người đàn ông thường chỉ mất khoảng 60 giây để quyết định xem anh ta có muốn có cuộc hẹn thứ hai với bạn không. Thật vậy ư? Chắc chắn rồi! Những khoảnh khắc cực kỳ quan trọng như thế này luôn xảy ra...

KHOẢNG CÁCH NÀO CHO TÌNH YÊU

Tôi có hai anh bạn cứ gặp nhau là than phiền về cô vợ của mình và ao ước rằng vợ của mình giống vợ người kia.  Anh Lâm ngán ngẩm với cô vợ kiểm soát và lệ thuộc quá mức vào mình. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh sẽ phải dành ra mười lăm phút để liệt kê chi tiết lịch trình...

TÌM NGƯỜI TỐT HƠN ANH

Tôi nhớ một buổi tối nọ, cô bạn tôi sau khi uống say mèm, đã gục mặt vào lòng tôi và rơi những giọt nước mắt vừa bất lực, vừa đau đớn vì mới chia tay bạn trai sau ba năm gắn bó. Cô ấy nức nở rằng: “Anh ấy bảo tao hãy tìm người tốt hơn. Nhưng anh đâu biết rằng tao sẽ...

NỢ EM HAI TIẾNG “HÔN NHÂN”

Tình yêu mù quáng hay cạm bẫy của tình yêu phần lớn là do chính người trong cuộc tạo ra vì chưa bao giờ bạn chấp nhận sự thật rằng anh không yêu bạn chân thành. Có trăm ngàn lý do để anh còn rong ruổi bên ngoài chẳng hạn như là do còn trẻ, bị hấp dẫn bởi những cái mới...

MỘT CUỘC HÔN NHÂN BỀN VỮNG

Nhiều người cho rằng “Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu”, bởi có những cặp đôi dù yêu nhau vô cùng sâu đậm nhưng sau khi về chung một nhà không lâu thì lại quyết định chia lìa đôi ngả. Vốn dĩ, hôn nhân không phải đích đến của tình yêu, mà là khởi đầu cho một hành trình...

NGƯỜI CŨ TÌM VỀ

Người xưa có câu “tình cũ không rủ cũng về”, để nói về những mối tình không trọn vẹn, thường làm con người ta dằn vặt, để một ngày ta muốn dang tay ôm lấy cái quá khứ, muốn bù đắp cho người cũ cũng vì ngày đó ta vội vàng đánh mất nhau. Nhưng có phải đó là ta đang yêu...